Editor: tiểu mao
Beta: Linh Phương
Nguồn: Cung Quảng Hằng
anh nuông chiều xoa đầu cô bé hay nói lời ngọt ngào kia.
Trần Hi bị anh xoa đầu, xoa đến ngơ cả người.
Dùng cái giọng điệu dính dính nhớt nhớt ấy nói chuyện với cô là có ý gì đây?
"Lên xe." Thấy cô che đầu, không cho anh sờ nữa, bộ dạng ngoan ngoãn nhưng vẫn có chút bướng bỉnh, Lục Chinh mới hừ một tiếng rồi vươn tay đẩy cô vào xe. Trần Hi vừa ngồi vào xe đã thấy một hộp đồ ăn lớn ở trong.
Hộp đồ ăn theo phong cách cổ xưa, không giống với hộp cơm giữ nhiệt bình thường, nó có hình bát giác, trông có vẻ cổ hương cổ sắc*. Lục Chinh lên xe liền ra hiệu bảo cô mở hộp ra, Trần Hi vừa mở ra liền thấy bên trong là tám ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông đựng một món ăn sáng khác nhau. Trong đó có bánh bao nhỏ, còn có bánh bao nhân đậu đỏ với mấy món khác, bên cạnh có một bình giữ nhiệt đựng cháo kê còn nóng hầm hập.
*cổ hương cổ sắc: mang mùi hương và màu sắc cổ xưa
"Ăn đi." Lục Chinh nhẹ hất hàm, tiếp tục lái xe.
"Cái này là anh mua à?" Trần Hi ôm bữa sáng hỏi.
"Sáng nay nấu hơi nhiều. Em biết mà, sáng nào tôi cũng phải ăn sáng." Lục Chinh thuận miệng giải thích một chút, thấy Trần Hi cảm ơn mình, xua xua tay, thờ ơ nói, "Ngày nào người làm cũng làm rất nhiều. không ăn thì lãng phí."
Trông như anh đang tiện tay nhờ mình giải quyết chút vấn đề lãng phí bữa sáng, nhưng bản thân Trần Hi vẫn cảm nhận được sự quan tâm của Lục Chinh. cô gật đầu, gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào miệng, chỉ thấy ngon ơi là ngon, bánh bao vẫn còn nóng hổi, rất mềm xốp, nhân bên trong thơm ngon, tươi mới đậm vị.
cô hạnh phúc đến híp cả mắt.
"Lục Chinh, anh ăn chưa?" Trần Hi thòm thèm lại ăn thêm một cái bánh bao đậu đỏ, lúc này mới quay sang hỏi người đàn ông đang tập trung lái xe.
anh hôm nay đã đổi một bộ vest khác, tuy vẫn là màu đen sì sì, nhưng Trần Hi lại cảm thấy chắc chắn là có đổi.
Đừng hỏi tại sao cô nhìn ra được.
Bời vì thật ra cô cũng không biết.
Khi cô ăn uống vui sướng, Lục Chinh lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, thấy cô hỏi mình, anh híp mắt lắc đầu nói, "Tôi vẫn chưa ăn."
anh nghiêng đầu thì thấy Trần Hi đang nhìn hộp đồ ăn với vẻ do dự, thế là hất hàm nói với cô, "Cho tôi một cái bánh bao. Tôi đang phải lái xe." Giọng anh có phần như ra lệnh, nhưng Trần Hi nghĩ tới trước đó anh còn cùng mình đi phát báo, đưa mình đi ăn sáng, liền vội vàng gắp một cái bánh bao từ trong hộp, đút cho anh.
cô dựa vào gần anh, đôi mắt mở to tròn, trông vừa ngây thơ vừa đơn thuần.
Lục tổng ăn cái bánh bao được cô đút cho mà lòng không thấy cảm giác tội lỗi tí nào, còn gật gật đầu.
"Còn một việc nữa." Thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, hai má phồng phồng, y như chú sóc nhỏ, nghe anh nói liền vội vàng nhai nuốt rồi nhìn sang, Lục Chinh liền hừ một tiếng, bất giác hạ cửa xe xuống để gió lạnh tràn vào, giúp cho cái não đang nóng lên của anh giảm nhiệt xuống, rồi mới nói cho Trần Hi biết, "Tên tài xế gây tai nạn đã tìm thấy rồi. Hôm qua, ngay chỗ xảy ra vụ tai nạn ấy lại xảy ra thêm một vụ tai nạn nữa, tên đó bị liệt nửa người, cả đời chỉ có thể nằm trên giường."
Chuyện này so với việc chết đi thì còn tàn nhẫn hơn.
*trong truyện ghi là bệnh (traumatichigh paraplegia) tìm trên google thì không thấy, chỉ hiện trên baidu nhưng mình không dịch được, bệnh này được đăng trên Tạp chí Xương Khớp Trung Quốc. Liệt nửa người tác giả đề cập ở đây là tê liệt cơ thể từ ngực hoặc thắt lưng trở xuống.
Chết là một hình phạt rất dễ chịu, nhưng nếu không chết, còn mất đi khả năng đi lại thậm chí cả năng lực sinh hoạt...
"Ồ". Trần Hi gật đầu, có phần thờ ơ.
"Em không thấy tàn nhẫn sao?"
"cô ấy đã tuân thủ giao ước không giết người. Em thấy không sao cả."
Giới hạn mà Trần Hi đặt ra cho lệ quỷ là không được giết người, bởi như vậy lệ quỷ sẽ biến thành kẻ coi mạng người như cỏ rác. Nữ quỷ kia khá tuân thủ giao ước, thật sự không giết người, cuối cùng kẻ gây tai nạn vẫn còn sống đúng không? Phải kìm nén để không giết kẻ thù, đối với lệ quỷ đã rất hà khắc rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!