Editor: tiểu mao
Beta: Linh Phương
Trần Hi không biết đêm đó xảy ra một vụ tai nạn lớn như vậy.
cô đã làm xong bài tập, chuẩn bị xin phép về nhà.
Đêm hôm khuya khoắt, có phải cũng nên về rồi không?
Dẫu sao mới làm ngày đầu mà ở lại nhà ông chủ cũng không hay lắm.
Lục Chinh im lặng một chút, gọi người làm lấy một hộp bánh kem và một túi bánh quy nhỏ đưa cho Trần Hi, còn mình thì cúi đầu lấy áo vest trên sofa, hờ hững nói, "Tôi đưa em về."
Bộ dạng anh trông có vẻ rất bình tĩnh, trợ lý Trương cũng cảm thấy kinh ngạc, vốn cho là ông chủ nổi tà tâm muốn đổi ý giữ cô bé này ở lại biệt thự, anh ta còn vì chuyện này mà thấy lương tâm có phần bất an. Thấy Lục Chinh đứng dậy, trợ lý Trương nghiêm túc đẩy mắt kính, giả vờ như mình không lái xe tới... Lỡ như Trần Hi nói, "Dù sao cũng có người đưa em về", cướp luôn cơ hội đưa người ta về nhà của ông chủ thì biết làm sao?
Bị khấu trừ tiền lương thì biết làm sao?
Lương một năm trăm vạn đã thảm lắm rồi, còn trừ lương nữa thì sau này sao có thể nuôi gia đình, sao có thể tìm được đối tượng kết hôn? (@[email protected])
Trợ lý Trương đột nhiên rơi vào mê mang đời người, phải bình tĩnh đứng nhìn với ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt.
"không cần đâu." Trần Hi đâu phải trẻ lên ba, tuy là trời tối đen, nhưng cô cũng không định xin người ta cho đi nhờ một đoạn đường.
Lục Chinh đưa mình về rồi còn phải vòng về nhà thêm lần nữa, quá phiền toái.
không nói tới chuyện tốn tinh thần lẫn sức lực hay không, chỉ riêng đường đi cũng đã không tiện rồi.
"Em là khách tôi mời tới, đương nhiên tôi phải đưa em về." Thấy Trần Hi vừa lắc đầu vừa thu dọn sách vở trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, Lục Chinh nheo mắt, ánh nhìn suy tư hướng về phía mấy văn phòng phẩm đơn giản kia, không nói câu nào, mãi một lúc sau anh mói nhẹ nhàng nói, "Em là con gái, đi đêm nhiều không an toàn."
Trông anh rất giống một vị đại ca tri kỷ vô cùng tốt bụng, Trần Hi nhíu mày, vẫn muốn từ chối.
Đối với Trần Hi mà nói, đi bộ buổi đêm thì tính là cái gì? Trước kia cô cũng ngồi canh trên đường phố tối tăm, hôm nào cũng tận khuya mới về nhà.
"Em không sợ." cô lắc đầu nói.
"Sợ gì thế?" Ngay khi Lục Chinh đang có ý nghĩ muốn cầm cặp sách của Trần Hi, tính bá vương ngạnh thương cung đẩy cô vào xe thì thấy ngay bộ mặt hớn hở của Lục nhị thiếu, anh chàng mặc một cái áo khoác da màu đen cùng một cái quần da bóng bẩy rất tôn chân bước xuống lầu.
Trông khí sắc anh chàng có vẻ không tệ, rõ ràng là khi phát hiện cô bé khiến mình sợ hãi kia thật ra là một người mềm mại dễ bắt nạt thì không cần lo sợ nữa. Bởi vậy, khi xuống đại sảnh, thấy cảnh Trần Hi và Lục Chinh đang giằng co với nhau, anh chàng hừ một tiếng đi tới, hết nhìn Trần Hi lại nhìn Lục Chinh.
"Em phải về nhà." Trần Hi vội vàng nói với Lục Cảnh.
cô cảm thấy Lục Cảnh là người tốt, hơn nữa còn rất dễ nói chuyện.
Hiếm khi gặp trúng người một câu cũng không cần nói, cứ thế một phát ký cho cô mười tấm ảnh.
Đặc biệt còn ký tặng miễn phí nữa.
"Em phải về rồi à? Vừa hay anh cũng cần ra ngoài, để anh đưa em về." Nằm bẹp ở nhà hai ngày, Lục Cảnh quyết định ra ngoài giải sầu, hơn nữa dù có là idol thì cũng phải có một chút đời sống riêng tư chứ, dưới ánh mắt không đành lòng của trợ lý Trương cộng thêm sắc mặt âm trầm của Lục Chinh, Lục nhị thiếu vô thức nắm chặt vạt áo, làm hiện lên đường cong chiếc áo khoác da, mặt mày lại càng tinh tế đẹp đẽ, trông giống như một đại soái ca hiếm gặp, có chỗ đứng trong giới giải trí cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Nhưng trợ lý Trương lại bắt đầu nghi ngờ sâu sắc với cái trí thông minh của Lục nhị thiếu, vì không để một ngày nào đó tên ăn hại này bay từ bản tin giải trí sang đầu đề bản tin đạo đức xã hội, trợ lý Trương quyết định cứu nhị thiếu một cái mạng nhỏ, thế là nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhị thiếu, ngày mai cậu có hai thông báo. Nếu hôm nay ra ngoài muộn như thế này, mai đi tham gia thông báo mà tinh thần không tốt thì không ổn lắm."
"không sao, tôi đã hẹn với Michelle, đến lúc đó tới khách sạn ngủ tạm là được."
Thấy trợ lý Trương im lặng nhìn mình, trong ánh mắt mang theo vài phần sắc bén, Lục Cảnh khựng lại rồi cười nói: "Cảm ơn anh nhé trợ lý Trương. Nhưng mà tôi đã hẹn trước rồi. Còn về thông báo ấy à, đâu phải tôi chưa làm qua. Trần Hi, đi đi đi nào, anh đưa em về. Bây giờ em nên nói địa chỉ nhà em cho anh rồi chứ nhỉ?"
Lục nhị thiếu có chút bóng ma với đường Hòe An, cứ cảm thấy nhất định phải biết địa chỉ nhà Trần Hi mới thấy yên lòng được, Trần Hi cũng biết mình gây tổn thương tâm lý cho Lục Cảnh nên ngại ngùng cười một cái, hỏi: "anh thật sự muốn ra ngoài à?"
"Chẳng nhẽ anh phải lừa em để tăng fans à?" Lục Cảnh cân nín hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!