Editor: tiểu mao
Beta: Linh Phương
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Lục tổng cúi đầu, từ tốn bóc tôm.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, phản chiếu chút ánh đèn của phòng ăn, rất đẹp.
Nhưng Lục Cảnh đang đi theo sau trợ lý Trương lại muốn điên rồi.
Đại ca nhà mình có khi nào bóc tôm cho người khác đâu?
Mà kể cả Lục tổng có muốn ăn tôm thì cũng ghét bỏ việc bóc tôm quá phiền toái, chỉ ăn tôm đã bóc sẵn thôi!
"Đại ca!" anh chàng cảm thấy hình như đại ca nhà mình vừa bị ai nhập rồi, thế là ngồi cạnh Lục Chinh dò xét, đánh giá Lục Chinh từ trên xuống dưới. Thấy Lục Chinh không ngẩng đầu lên, nhìn cũng chả buồn nhìn thằng em lấy một cái, lạnh lùng "Hử?" một tiếng, rồi lại tiếp tục đem toàn bộ lực chú ý dồn lên sự nghiệp bóc tôm đầy vĩ đại kia.
Ngón tay anh rất linh hoạt, nhẹ nhàng nắm đầu tôm, uốn éo, rồi ngón tay thon dài lại chuyển xuống dưới... Dù sao, trong mắt Lục Cảnh, đây là lần đầu tiên thấy một người đàn ông bóc tôm còn bóc ra được cảnh đẹp. anh chàng có chút không dám tin, còn Trần Hi ngồi bên cạnh lại thấy ngượng ngùng.
"Lục Chinh, em có thể tự bóc được." cô che cái miệng nhỏ, nhai hết tôm trong miệng, chỉ thấy vô cùng thơm ngon, còn nhỏ giọng nói với anh, "anh cũng ăn đi."
"Tôi không thích ăn tôm." Lục Chinh tiện tay để tôm vào trong bát của Trần Hi, thấy cô cứ ngại ngùng nhìn mình, hình như không dám động đũa nữa, anh nhàn nhạt nói, "Nhưng tôi thích nhất là bóc tôm cho người khác. Đây là sở thích của tôi."
Trông anh rất bình tĩnh, Trần Hi hiện lên chút hoang mang, suy nghĩ rồi lắc đầu nói, "không thể như vậy được." cô cảm thấy nhất định là vì Lục Chinh muốn chăm sóc mình, giống như là lúc ở Khương gia, mọi người sợ cô ngại nên ai cũng gắp thức ăn cho cô, thế là cô che lại bát của mình, lắc đầu, "Em tự làm được mà."
cô hiếm khi được ăn tôm ngon như thế này.
Bởi vì tôm rất đắt, trước giờ trong nhà không mua nổi.
Ông ngoại tuy là có lòng muốn cho cô cuộc sống tốt hơn một chút, nhưng trong nhà không có tiền.
Đây đúng là chuyện rất kỳ lạ, cho dù ông ngoại có cố gắng cỡ nào, Trần Hi biết hết, thi thoảng ông ngoại nhận thêm được một ít tiền thưởng, mỗi khi cô cho rằng hôm đó sẽ là một ngày tốt lành thì y rằng trong nhà sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ví dụ như ống nước bị vỡ làm ngập nhà hàng xóm tầng dưới, phải đền tiền sửa lại nhà cho người ta, hoặc là trên đường gặp phải ăn trộm, đủ loại chuyện kỳ quái, khiến nhà lại rơi vào cảnh nghèo khó.
Thời thơ ấu, Trần Hi không hiểu khi ông ngoại im lặng, nhìn mình đầy áy náy là vì sao.
Nhưng tới khi lớn lên, Trần Hi mới hiểu rõ mọi chuyện.
Ngũ tệ tam khuyết (1), ông cô do không kiêng dè tiết lộ thiên cơ nên sau đó phải nhận hậu quả.
Lúc đó, ông ngoại từng muốn nhờ một gia đình khá giả hơn nhận nuôi cô, nhưng cô không muốn.
cô tình nguyện sống tiếp cuộc sống nghèo khó với ông ngoại, bảo vệ ông lão đã từng trải qua biết bao cực khổ, mất hết tất cả, giờ ông chỉ còn mình cô. cô thà rằng gia đình mình nghèo khó, cái gì cũng không ăn nổi, chứ không muốn ông ngoại rời xa mình.
Nhưng bây giờ, cô ngồi trong biệt thự kim bích huy hoàng, ăn những món ăn ngon trước giờ không được ăn, tiếc là ông ngoại chẳng còn nữa.
Trần Hi vội vàng cúi đầu, cố nén chua xót trong mắt, cô không muốn rơi nước mắt trong nhà người khác, làm người ta không vui, hoặc dùng nỗi khổ của mình để khiến người khác đồng cảm. cô chỉ chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên, quay sang nhỏ giọng nói với Lục Chinh: "Em tự làm được."
Lúc nãy đúng là cô ngại không dám động đũa trên bàn ăn, chỉ cắm đầu ăn mấy món trước mặt, không dám vươn đũa gắp mấy món ở xa. Nhưng trong ánh mắt im lặng của Lục Chinh, Trần Hi lấy hết can đảm vươn tay ra, gắp một miếng thịt bò hầm ở xa hơn chút, rồi đặt vào bát mình.
Lục Cảnh vừa mới oán thầm một câu, đã bị bầu không khí giữa Trần Hi và Lục Chinh làm cho đơ người, nhìn cô rồi lại không nhịn được liếc sang nhìn Lục Chinh.
"Đại ca?" anh chàng cảm thấy từ sau khi Lục Chinh mang Trần Hi về đây, cả người hoàn toàn thay đổi.
một người đàn ông lạnh lùng tới nỗi gần như không có chút tình cảm con người nào, dường như dịu dàng hơn chút.
"Lo ăn cơm đi." Lục Chinh đúng là không bóc tôm nữa, ngược lại còn im lặng đứng dậy, gắp từng món ở xa hơn kia đặt vào bát Trần Hi. anh nhìn Trần Hi ăn cơm, bộ dạng ấy bị bao phủ bởi bầu không khí im lặng đầy kỳ lạ. anh đan tay, đặt dưới cằm, bản thân cũng không ăn cơm mà chỉ nhìn Trần Hi ăn.
cô bé nhỏ ăn cái gì cũng rất thơm ngọt, có thể nhìn thấy sự hạnh phúc toát ra từ đôi mắt xinh đẹp vui vẻ kia. Nhưng từ đôi mắt đen ấy, Lục Chinh còn thấy được nhiều thứ khác, cô bé này mỗi khi được ăn món mới, trong mắt đều ngập tràn ngạc nhiên, vui sướng, mới mẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!