Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nhưng mà ngay sau đó, Nhị thiếu đã bị đại ca nhà mình tàn nhẫn đạp cho phát.
Giọng Lục tổng như truyền tới từ địa ngục.
"Dậy! Đừng giả chết!"
Cái loại kỹ thuật diễn cay cả mắt thế này mà cũng dám cùng mỹ đại thúc Hà Phương giành vai nam chính... Sao không lên trời luôn đi?
Đối mặt với âm thanh lạnh lùng vô tình này, Lục Cảnh chỉ thấy trái tim vỡ nát từng mảnh, bất chấp luôn cô bé đáng sợ kia đã đuổi tới tận nhà mình, anh chàng nhảy dựng lên chuẩn bị cùng ông anh sắt đá nhà mình đồng quy vu tận, bật dậy giận dữ hét: "anh là ma quỷ đấy à!?"
Vì sao lúc em trai cần sự quan tâm, đại ca vô tình nhà mình có thể nói một câu không chút thăm hỏi như thế chứ? không cần ôm ấp hôn hít... Chỉ cần ôn hòa hỏi một câu "Em ổn không?" thì chết à? Gần đây Lục Nhị thiếu bị anh mình cự tuyệt không cho đóng phim của đạo diễn nổi tiếng vì mấy quy tắc bất thành văn, giờ chỉ cảm thấy lạnh buốt thấu xương như đang đứng giữa trời đông giá lạnh.
Chẳng nhẽ mình được nhặt từ thùng rác thật ư?
Thấy anh chàng có vẻ như muốn liều mạng với mình, Lục Chinh nhếch mép cười lạnh, tiếp đó cởi bỏ cúc áo vest, chỉnh chỉnh áo sơ mi, sắn ống tay áo lên, hơi hơi kéo cổ áo mở rộng, lộ ra chút cơ ngực rắn chắc.
Lục Cảnh nhìn đường cong mạnh mẽ cường tráng gần như hơi lộ ra khỏi áo sơ mi mỏng mảnh kia, rồi lại cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, không hé răng nữa.
anh chàng cúi đầu đi tới trước mặt Trần Hi.
Trần Hi ngơ ngác nhìn anh chàng.
cô cảm thấy Lục Cảnh bây giờ hơi khác so với lần đầu gặp.
Lần đầu gặp, cô cảm thấy Lục Cảnh là một người chính trực nhiệt tình, mang theo chút gánh nặng thần tượng, rất thân thiện, đẹp trai, còn hào phóng nữa, tóm lại là một thần tượng đáng được người ta yêu thích... Nhưng mà giờ nhìn qua... anh chàng trông có vẻ hơi ngốc... ಠ_ಠ
*bản gốc nói Lục Cảnh có chút "nhị", từ nhị ngoài có nghĩa là số hai thì động từ của nó còn có nghĩa là thay đổi, cải biến, cũng có thể hiểu là ngốc
cô gái nhỏ run run bả vai, im lặng cúi đầu không nói.
Ông ngoại nói rồi, lúc phát hiện người nào đó có chút ngốc thì không thể nói ra chân tướng, nếu không sẽ dẫn tới chuyện tiến thoái lưỡng nan, bệnh trung nhị nổi lên.
"Chào anh, anh còn nhớ em không?" Căn cứ đây là khách cũ của mình, không chừng còn có thể trở thành khách quen, Trần Hi quyết định thể hiện vài phần thiện ý với Lục Cảnh trước, cô lễ phép cười một cái, hơi khẩn trương nắm đồng phục, nhỏ giọng nói, "Chính là bùa bình an, bùa bình an ấy."
Đôi mắt sáng trong của cô chờ mong nhìn Lục Cảnh, anh chàng sửng sốt, quay đầu nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ôi thói đời này, đây đúng là thế giới chỉ biết nhìn mặt mà, cô bé đẹp như này, dù có là quỷ... Lục nhị thiếu cũng không nỡ làm gì cô.
"Đương nhiên." Lục Cảnh nở một nụ cười đẹp trai, chẳng còn chút bóng dáng lăn ra ngất lúc nãy nữa.
"Tấm hình ký tặng lần trước em đã tặng cho bạn em rồi. Cậu ấy rất thích. thật sự cảm ơn anh." Thấy Lục Cảnh sửng sốt, tiện đà cười với mình, Trần Hi dừng một chút rồi phơi bày luôn bản chất, thử hỏi: "Bùa bình an anh dùng hết chưa?"
cô cố chấp nhìn mình, Lục Cảnh lập tức nhớ tới bùa bình an, một tấm giữ lại cho bản thân, một tấm ngầm đưa cho trợ lý Trương, tấm còn lại vốn định đưa cho cô bạn thân người mẫu gần đây hay gặp vận xui. Tuy là bùa bình an không dùng được, chỉ để lừa người, nhưng mà đã đưa ra ngoài thì cũng là một chút tâm ý rồi đúng không?
"Vẫn chưa dùng hết."
"Nếu dùng hết anh có thể tìm em. một trăm một tấm... anh là khách cũ, em có thể..." Trần Hi nhớ ra Lục Cảnh là người không thích chiết khấu, nên cô suy nghĩ rồi cong cong đôi mắt, ngoan ngoãn nói, "Em có thể đưa cho anh một tấm bùa đào hoa."
Làm minh tinh chắc hẳn sẽ thích đào hoa nhỉ? cô chớp mắt trông rất chân thành, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tình huống của khách hàng, phục vụ rất chi là tận tâm. Lục Cảnh lập tức im lặng, nhìn cô một lúc, thấy mặt cô đều ngập tràn thành ý, một lúc lâu sau mới dùng sức gãi mái đầu tổ quạ chưa được tạo hình của mình, gật đầu nói, "Được."
cô bé này ngoan như vậy, sao mình lại hét chói tai trước mặt người ta chứ?
Dọa khóc con gái nhà người ta, chưa kể đến cảm giác tội lỗi thì ông anh đã đánh gãy chân mình trước rồi.
"Đây là Trần Hi. Trần Hi, đây là Lục Cảnh." Lục Chinh thờ ơ lạnh nhạt, thấy thằng em muốn chạy tới trước mắt Trần Hi, lập tức bước tới ngăn lại, chỉ chỉ trợ lý Trương bên cạnh mang khuôn mặt bình tĩnh nghiêm cẩn đang đẩy mắt kính, dáng vẻ tinh anh, nói, "Đây là trợ lý Trương, trợ lý cao cấp của t ôi. Nếu có việc mà không tìm được t ôi thì em có thể tới tìm anh ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!