Chương 37: (Vô Đề)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Trước khi Trần Hi kịp há mỏ ra, Khương Noãn đang mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần đột nhiên chạy tới bịt kín miệng cái đứa phá hoại này.

Nhìn khẩu hình là biết, giây sau Trần học bá chắc chắn muốn hỏi vấn đề là...

"Có giảm giá không?"

Vì không để vị Tưởng giáo thảo đang cùng Trần Đông chém giết khó phân kia rơi vào mê mang đời người, Khương giáo bá liền rút đao tương trợ.

"Cậu còn có tâm tình uống cà phê, không mau gọi điện thoại cho bố mẹ." Tiểu Khúc vừa thấy Trần Hi há mồm thì tim đã sợ tới mức muốn nhảy ra khỏi cuống họng, Khương Noãn nhanh tay lẹ mắt chặn miệng Trần Hi làm tiểu Khúc cảm động phát khóc.

Tặng cho đại tỷ nhà mình một ánh mắt sâu kín, tiểu Khúc vội đẩy thẳng thiếu niên tuấn tú đang mím môi kia, sút thẳng vào xe, bảo nó mau đưa đám bạn về nhà vì kinh sợ. Trần Hi bị che miệng trơ mắt nhìn Tưởng Dịch rời đi, trong lòng có chút thất vọng vì không chiết khấu thành công, nghiêng đầu nhìn Khương Noãn đang bịt miệng mình.

cô rất ngoan ngoãn, dù có bị che miệng cũng không giãy giụa, rất tín nhiệm dúng ánh mắt ướt át nhìn Khương Noãn.

Khóe miệng Khương giáo bá hơi run rẩy.

cô nàng thật lo lắng, lỡ ngày nào đó mình vác con bạn đi bán, nó còn vui vẻ giúp mình đếm tiền.

Khương Noãn không hiểu nổi.

rõ ràng chỉ có chút dịu dàng lẫn bảo vệ, nhưng trong mắt Trần Hi giống như nó vô cùng quan trọng, thậm chí cô vì chút dịu dàng ấy mà trả giá rất nhiều.

Ngốc quá.

Mình có chút lo lắng sau này Trần Hi sẽ bị người ta lừa.

"Trần Hi, cậu... Có thể quan tâm tới Tưởng Dịch một chút không?" Tiểu Khúc thò tới, dưới ánh mắt như giết người của Khương Noãn, thì thầm, "Đại tỷ cũng biết một ít mà, cuộc sống của đứa em tớ không được tốt lắm, cho nên..."

cô bạn thấy Khương Noãn bỏ cái tay đang bịt miệng Trần Hi xuống, đưa bọn họ ngồi xe của Khương gia quay về trường, cô bạn ngồi sau Trần Hi rồi tiếp tục nói, "Tưởng gia rất có tiền, nhưng mà cuộc sống em tớ cũng không tính là tốt được. Cả bố mẹ nó đều có tình nhân bên ngoài, trong nhà không có ai quan tâm nó, được ông ngoại nuôi từ bé, không thân thiết với bố mẹ."

Cái này nghe cũng có phần đáng thương.

Trần Hi quay sang hỏi: "Có bố mẹ nào lại không yêu thương con cái cơ chứ?"

Rất kỳ lạ, trước kia mẹ vì sinh ra cô đã phải chịu biết bao khó khăn gập ghềnh, thậm chí còn vì cô mà mất mạng.

Ông ngoại cũng thường nói với cô, cô là trân bảo của mẹ, là bảo bối mà bà nguyện ý dùng tất cả mọi thứ để đánh đổi, chỉ để cô đến với thế giới này. Cho dù bị mọi người cười là chưa chồng đã chửa, không biết sinh con cho ai thì mẹ cô vẫn vô cùng yêu cô, muốn cho cô sinh mạng.

cô cảm thấy có lẽ bố mình tàn nhẫn nhưng làm mẹ sao có thể không có tình yêu thương con?

Tuy là cuộc sống cô vất vả, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng mình được sống trong tình yêu thương.

Được sinh ra bởi tình yêu của mẹ, được ông ngoại yêu thương nuôi nấng, cô cảm thấy mình là người vô cùng hạnh phúc.

"Hôn nhân thương mại đều là như vậy." Sắc mặt tiểu Khúc hơi vặn vẹo, ánh mắt có chút khác thường nhìn Trần Hi, cô tuy là rất nghèo, nhưng dường như không hiểu được tình cảm hôn nhân gia đình, dù Trần Hi không nói rõ mình hạnh phúc tới mức nào, chỉ riêng việc Trần Hi không hiểu những rắc rối trong Tưởng gia là đủ hiểu, cô là một người rất đơn thuần, được cưng chiều.

không hiểu sao cô bạn có chút ghen ghét, cụp mắt quay đầu nói nhỏ, "Nhà có tiền đều là hôn nhân như vậy. Sau này bọn tớ cũng sẽ thế thôi." cô bạn làm càn vượt qua những năm tháng niên thiếu tốt đẹp nhất, sau đó đến lúc trưởng thành, có lẽ sẽ gặp kết cục là mối hôn nhân thương mại.

Danh từ lạnh như băng, không chút dịu dàng, làm người ta nghe thấy mà lòng khó chịu.

Nhưng tiểu Khúc cũng giác ngộ được.

Mình đứng ở vị trí thiên kim đại tiểu thư nhiều năm như thế, kết hôn vì sản nghiệp gia tộc cũng không có gì không đúng.

Hưởng thụ đủ rồi, đương nhiên phải trả giá, gánh vác nghĩa vụ thuộc về bản thân mình, đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!