Chương 36: (Vô Đề)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Thiếu niên hoàn toàn không biết mình bị học bá khinh thường.

trên mặt cậu cố gắng thể hiện mình chẳng hề để tâm.

Nhưng mà lòng thì khẩn trương muốn ngừng thở luôn.

Thiếu nữ đang dựa vào vai Trần Hi vui vẻ cắn hạt dưa đột nhiên dừng cắn, ngơ ngác nhìn tiểu soái ca trước mắt, rồi lại quay sang thất thần nhìn Trần Hi, đột nhiên cắn hạt dưa gào khóc nói: "Cậu đúng là khuê mật tốt nhất Trung Quốc của tôi mà!" Khuê mật tốt, chính là tới đâm một đao đoạt mỹ nam!

cô bạn khóc lóc lăn sang một bên, giống như muốn đem đau thương hóa thành sức ăn, cắn hạt dưa thập phần hung tàn, dù tiểu Khúc mua một túi bự nhưng Trần Hi đứng bên cạnh nhìn, thấy xung quanh thiếu nữ rải một vòng xác mấy em hạt dưa. cô có chút phức tạp nhìn xác hạt dưa rải quanh gót chân nhỏ trắng như tuyết của thiếu nữ kia, rồi lại nhìn về thiếu niên trước mặt mình.

"Tôi tên là Trần Hi." cô cảm thấy tự giới thiệu mình với người khác là phép lịch sự, kiên nhẫn lẫn nghiêm túc nói lại lần nữa, "Rất vui khi gặp cậu."

Mặt thiếu niên tuấn tú đột nhiên đỏ lên.

Cậu cúi đầu, thiếu tự nhiên dùng mũi chân chọc chọc mặt đất.

Ba đứa bạn vậy quanh, khiếp sợ nhìn Tưởng Dịch rồi lại nhìn Trần Hi.

"Tôi, tôi cũng..." một lúc lâu sau, Tưởng Dịch mới nhẹ nhàng nói.

Tính cách cậu không hẳn là ngượng ngùng như vậy, tiểu Khúc nhìn một lúc, đột nhiên vỡ lẽ ra điều gì, lập tức khóe miệng run rẩy, trao cho thằng em ánh mắt đồng tình.

"Sau này mọi người đừng làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa, nếu không thật sự xảy ra chuyện, nhất định sẽ khiến người nhà đau lòng." Quả nhiên tình tiết Trần học bá khuyên nhủ mọi người không nên tìm đường chết lại lặp lại rồi, tiểu Khúc thấy màn này thật quen thuộc.

Ngay lúc cô bạn đang sinh ra vô hạn cảm khái từ đáy lòng, lại thấy Tưởng Dịch không được tự nhiên liếc mắt nhìn Trần Hi một cái, thấy cô đang chăm chú nhìn cậu, mới nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang quan tâm tôi à?" Vấn đề này hỏi rất hay, Trần Hi thẳng thắn lắc đầu, "Cậu cũng quấy nhiễu thứ vốn đang tồn tại tốt lành trong phòng này."

"Xin lỗi." Tưởng Dịch đột nhiên mở miệng nói.

Thiếu nữ cắn hạt dưa, lảo đảo lắc lư đi tới bên cạnh Tưởng Dịch, thèm nhỏ dãi nhìn cậu thật lâu, lúc này mới hừ một tiếng.

"Thấy cậu đẹp trai như vậy, tôi tha cho lần này đấy. không thì cậu phải ở lại với tôi."

Bởi vì đối mặt với mình là một giai đẹp nên khả năng nhẫn nhịn của thiếu nữ rất cao, Trần Hi câm nín nhìn cô bạn tiêu chuẩn kép kia... Nhớ tới trước kia lúc Trần Hi làm bạn bè với gia hỏa này, lỡ mà không có hạt dưa, đãi ngộ sau đó lãnh khốc biết bao.

Nhưng mà đầu năm nay, đẹp là đủ ăn rồi, tuy là Tưởng Dịch đẹp trai không đúng gu mình lắm, nhưng cô vẫn gật đầu nói: "Người trong phòng kia đã đồng ý tha thứ cho cậu rồi. Sau này cậu đừng thử thế này nữa. không phải lần nào cũng may mắn như vậy, tránh khỏi họa sát thân."

Tuy rằng cô lải nhải, nhưng mặt Tương Dịch dần bình thường lại.

"Còn nữa không?" Tưởng Dịch nhìn Trần Hi nhẹ nhàng hỏi.

Tiểu Khúc biết một chút tình huống trong nhà Tưởng Dịch, thấy cậu rất để tâm tới Trần Hi, vội vàng lại gần cô, thì thầm, "Trần Hi, cậu phê bình nó nhiều một chút! Nếu không nó sẽ không biết cái gì gọi là an phận thủ thường."

cô bạn nói thế làm Trần Hi có chút bối rối, nghiêng đầu sang nhìn tiểu Khúc đang chờ mình nói tiếp, rồi lại nhìn thiếu niên ánh mắt lập lòe, lắc đầu nói: "Tớ không có gì muốn phê bình cả, chỉ hy vọng mọi người có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân. Hơn nữa... chuyện các cậu live stream tớ không hiểu, nhưng xông vào nhà người khác là không đúng." Thêm là, nhà này giờ đã thuộc về Lục Chinh, không hiểu sao cô lại muốn nói thay Lục Chinh một câu, nhỏ giọng nói, "Mảnh đất này là của Lục Chinh."

cô có chút uất ức bĩu môi.

Nếu Tưởng Dịch thật sự xảy ra chuyện ở mảnh đất này thì đúng là xui xẻo, kẻ gặp phải phiền toái sẽ là Lục Chinh.

"Sau này đừng tới đường Hòe An nữa." cô nghiêm túc nói với Tưởng Dịch.

Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn cô, thật lâu sau mới nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được." Cậu muốn nói thêm cái gì đó, nhưng rồi lại im lặng, tiểu Khúc co giựt, thấy ánh mắt cậu em có chút đau lòng, nhưng mà còn chưa kịp đau xót thay cho nó, đã thấy cô gái tóc đen thò móng vuốt nhỏ vào túi áo đồng phục.

Chỉ lát sau, cô lấy ra bốn tấm bùa bình an đưa cho Tưởng Dịch, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Bùa bình an, có thể giữ bình an, lấy không?"

Tình tiết này lại càng quen thuộc hơn nữa, tiểu Khúc lập tức giật nảy mình, vội vàng kêu một tiếng, "Trần Hi, cậu..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!