Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Bà cười cười, đứng dậy vuốt đầu Trần Hi nói: "đi đi. Nhưng mà nghỉ phép thì nghỉ, việc học không được lơ là đâu đấy. Còn hai tuần nữa là tới kỳ thi tháng, em không được thả lỏng quá."
"Em biết rồi ạ." Trần Hi nhỏ giọng nói, rồi nghiêng đầu hỏi: "cô vẫn giữ bùa bình an chứ?" cô chớp chớp mắt to, cô Vương cười một cái, gật đầu trấn an nói, "Vẫn giữ." cô học trò nhỏ thần bí đưa cho mình một tấm bùa bình an, tuy là cô Vương không quá tin vào thứ này, nhưng đây là tấm lòng của cô bé, cho dù không linh, bà vẫn sẽ mang theo bên cạnh, không làm cho cô bé thất vọng.
Thấy Trần Hi nở nụ cười thỏa mãn, bà còn lôi lá bùa từ trong túi áo ra cho cô xem, cười tủm tỉm hỏi: "Em xem này, có phải ngày nào cô cũng mang theo bên người không."
"cô nhất định phải cầm theo bên cạnh đấy." Trần Hi nghiêm túc nói.
"cô biết rồi. cô bé này đúng là." Tâm trạng cô Vương được Trần Hi dỗ trở nên tốt hơn, cười bảo cô về đi.
Trần Hi bước tới cửa, thấy tiểu Khúc đang cắn góc áo, vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn mình.
"Sao cô Vương đối tốt với cậu thế."
"Bởi vì tớ luôn gặp được người tốt." Đa phần giáo viên ở cấp ba Thừa Đức đều khá tốt, nhưng mà vẫn có mấy kẻ chẳng ra gì, cả ngày chỉ biết lấy lòng mấy phú nhị đại kia, quay lưng thì lại bắt nạt mấy học sinh gia cảnh không tốt, chuyện này Trần Hi biết hết. cô còn từng thấy một cô giáo trẻ tuổi, rõ ràng biết nữ sinh bị bắt nạt kia phải chịu oan ức, lại làm như không thấy, còn phê bình ngược lại nữ sinh kia là cố ý vu oan giá họa, cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm giục ngựa ra trận, yêu cầu mấy tên phú nhị đại kia lăn đi tìm phụ huynh, thuận tiện ghi tội luôn, hơn nữa còn kiểm tra lại cô giáo kia.
Nhưng Trần Hi cũng biết, ở nơi mà chủ nhiệm lớp không phát hiện, vẫn có người làm chuyện đáng ghét.
không phải là loại bắt nạt trắng trợn, mà là thái độ ảnh hưởng đến học sinh.
"... Cái bùa bình an của cô Vương, là tặng không à?" Tiểu Khúc lại gần hỏi.
"Đúng vậy." Trần Hi gật mạnh đầu, còn rất quý trọng để kẹo vào túi áo. Đôi mắt to tròn mở to, trong miệng còn lưu lại mùi kẹo sữa. Tiểu Khúc lúc trước đối với loại kẹo nhập khẩu không tính là đắt đỏ này không hứng tý nào, giờ lại ghen tỵ đến đỏ cả mắt, đôi mắt trông mong nhìn Trần Hi một lúc, thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, khụ một tiếng nói, "Tớ không ngờ cô Vương còn cho cậu kẹo.
Giống như bạn bè vậy." cô bạn tỏ vẻ thờ ơ, Trần Hi lại chớp chớp mắt hỏi: "Cậu muốn ăn à?"
"Ai, ai muốn chứ. Tớ, tớ toàn ăn đồ đắt tiền thôi!"
"Hai tuần nữa là tới kỳ thi tháng, nếu như cậu có thể tiến bộ, tớ sẽ cho cậu kẹo." Trần Hi nghiêm túc nói.
"Tiến bộ?"
"Ít nhất không nằm trong mười cái tên đếm ngược từ dưới lên." Trong top 10 đếm ngược từ dưới lên, tiểu Khúc luôn quang vinh chiếm cứ một vị trí, suốt ba năm liền, vô cùng kiên định, cái vị trí thứ hai đếm ngược ấy không ai có thể cướp được từ tay tiểu Khúc... Trần Hi thấy tiểu Khúc ngậm máu nhìn mình, cô tiếp tục nói, "Bắt đầu từ mai, chúng ta cùng học tập tiến bộ.
Bọn mình là bạn bè, mấy cậu cho tớ đồ ăn, tớ giúp đỡ các cậu học tập." trên gương mặt trắng trẻo của cô chẳng có chút ý gì là đang nói giỡn, tiểu Khúc nghe xong gần như muốn nôn ra máu, run run rẩy rẩy hỏi: "Bạn bè gì đó... được hiểu theo kiểu đấy à?" (không, bạn bè là cùng nhau sa đọa)
"Đúng vậy." Trần Hi gật đầu nhiệt tình.
Bạn bè mà không học giỏi như nhau thì không phải bạn bè tốt.
Ngay giây phút này, tiểu Khúc cuối cùng cũng hiểu thấu cảm giác đau khổ khi Trần Mỹ khi đối mặt với Trần Hi.
"Trần Hi à, tớ thật sự không muốn..." Cứ cho tớ vui vẻ đứng vững ở vị trí áp chót kia có được không vậy? Dù sao cũng đâu phải là chốt bảng đâu, nói ra miễn cưỡng cũng không mất mặt lắm mà. cô bạn còn muốn năn nỉ Trần học bá đáng sợ thêm một chút, đã thấy Trần Hi lắc đầu, Khương Noãn và Trần Mỹ Mỹ đúng lúc đi tới. Khương Noãn quăng cho tiểu Khúc cái nhìn de dọa, cô nàng lúc này mới nhíu mày nói: "Xin được rồi à?" Trần Hi gật đầu, cô nàng nói, "Chúng ta đi chung đi."
Mình không thể để Trần Hi ở bên ngoài gặp phải chuyện gì.
Hung trạch gì đó... Dựa vào cái gì mà thằng em họ của tiểu Khúc thích tìm đường chết còn làm liên lụy đến Trần Hi chứ?
Hôm qua, sau khi Trần Hi về nhà, Khương tổng và Khương phu nhân còn ân cần dạy bảo cô nàng phải chăm sóc Trần Hi, nếu Trần Hi lỡ gặp phải chuyện gì, chắc Khương giáo bá bị mẹ đánh gãy chân mất.
"Nhưng cậu chưa xin nghỉ." Trần Hi nói thẳng.
Bộ dạng cô rất chính nghĩa, Khương Noãn bị nghẹn chết mất, khóe miệng co giật nhìn cái cô ngốc này.
"Trần Hi, đại tỷ với bọn tớ trốn học đâu cần xin nghỉ làm gì." Đâu phải ai cũng ngoan ngoãn như Trần Hi đâu? Trần Mỹ Mỹ gãi gãi mái tóc vàng đẹp đẽ của mình, lại gần thầm thì với Trần Hi, "Chuyện xin nghỉ chỉ có mấy đứa con gái ngoan ngoãn mới làm." cô bạn còn muốn tỏ vẻ hài hước cười một cái, đã thấy Trần Hi nhìn mình chằm chằm, ngơ ngác nói, "không xin phép là không đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!