Chương 32: (Vô Đề)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

"Trần Hi, làm sao bây giờ?"

Tiểu Khúc bị dọa tới khóc luôn.

đã nói là đừng có cố tìm đường chết, nói với nó bao nhiêu lần, thế mà lại thành gió thoảng bên tai thằng em họ.

Nếu trước đó không có Bút Tiên, tiểu Khúc cũng không quá tin tưởng rằng trên đời này có ma quỷ, còn cảm thấy Bút Tiên, hung trạch gì đó rất kích thích, chơi ngầu biết bao, còn có thể đem ra khoe khoang trước mặt bạn bè. Nhưng từ ngày hiểu thêm về Bút Tiên kia, tiểu Khúc chỉ mong đời này mình đừng bao giờ làm chuyện ngu như vậy nữa.

không ngờ, kẻ ngu không chỉ có mỗi mình, giờ lại lòi thêm thằng em họ thích đi tìm chết. Tiểu Khúc thực sự hết cách rồi, chuyện này làm cô bạn không biết nên làm gì bây giờ, cầm tay Trần Hi mà như cầm cọng rơm cứu mạng, khẩn trương nói: "Trần Hi, cậu giúp nó đi mà. Tớ tin cậu." Bắt đầu từ ngày đó, cô bạn vô cùng tin tưởng Trần học bá.

Lòng Trần học bá mệt mỏi biết bao.

cô xoa xoa mắt mình, có chút uất ức, thì thầm nói: "Là tự cậu ấy muốn vào mà."

"Hả?"

"Người ta đang ở đó yên lành, cũng không muốn làm hại tới người sống, sao bọn họ lại muốn tìm cô ấy chứ?" Trần Hi cảm thấy mấy người có tiền đều thật quá đáng, quỷ đã chết một lần còn không chịu tha cho người ta, ngày nào cũng tổ chức thành đoàn tới làm phiền người ta, nghe nói còn muốn live stream nữa... Quá đáng, hèn gì nhóm quỷ kia bị ép cho một hai phải theo chân bọn họ đồng quy vu tận.

cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấy tiểu Khúc sắp khóc rồi, nghĩ lại cậu ấy đã mang cho mình đồ ăn ngon, cô do dự một chút, nói, "Cậu có thể gọi lại cho em họ của cậu không?"

"Để tớ thử." Thầy Trần Hi đồng ý hỗ trợ, mắt tiểu Khúc sáng lên, vội vàng gọi lại, điện thoại vang lên một lúc lâu mới thông được, truyền tới giọng người thiếu niên có chút không kiên nhẫn.

"Chị, lại sao thế!"

"Còn làm gì nữa! Mau chạy ra ngoài nhanh!" Tiểu Khúc dậm chân giục.

"Bọn em rất an toàn, chỗ này rất yên tĩnh, chị không phải lo lắng đâu." Giọng thiếu niên rất bình tĩnh, hiển nhiên không hề gặp phải nguy hiểm gì, bật loa ngoài điện thoại cũng không nghe thấy tiếng hét thất thanh nào, yên tĩnh vô cùng, tiểu Khúc hơi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Trần Hi một cái, lại thấy Trần Hi vốn đang đứng cạnh mình im lặng nghe được một lúc, đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Tôi là Hi Hi."

cô vừa dứt lời, điện thoại bị ngắt đột ngột, lúc này tiểu Khúc liều mạng gọi lại, nhưng trong tiếng thoại là âm thanh thông báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Tiểu Khúc cực kỳ kinh ngạc, thấy Trần Hi đang hơi do dự, hỏi cô bạn: "Em họ cậu có phải rất tuấn tú không?"

"Hở?"

"Cấp bậc hoa mỹ nam à?" Trần Hi hỏi tiếp.

Tiểu Khúc nghĩ tới thằng em họ có đôi mắt phượng, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, chần chờ rồi gật đầu. (độ này đu đam mỹ nên tự nhiên nhớ tới mấy bạn thụ trong truyện)

"Sao cậu lại biết?"

Trần Hi muốn nói lại thôi, chỉ lắc đầu nói nhẹ: "Tớ muốn xin nghỉ."

cô hiếm khi nói muốn xin nghỉ học, cái này đối với một con học bá đúng là rất bất thường, trái tim tiểu Khúc bị dọa muốn nứt luôn, chạy theo ra ngoài lớp, sợ hãi hỏi Trần Hi: "Tưởng Dịch cũng tốt lắm, tớ nghe ý nó rồi, căn nhà kia rất bình thường..." Có thể khiến Trần Hi nghiêm túc như thế, chẳng lẽ đụng phải lệ quỷ rồi?

cô bạn mới nói được một nửa, Trần Hi đột nhiên quay đầu lại nhìn cô bạn một cái, dường như đang do dự, rồi lại như đang muốn châm chước, cụp mắt nói nhỏ: "Người nói chuyện với cậu không phải là em họ." cô chỉ đơn giản nói đúng một câu, tiểu Khúc vẫn chưa phản ứng kịp, đợi đến lúc load xong cái não mới hiểu Trần Hi đang nói gì, lập tức như có một chậu nước lạnh dội từ trên xuống, lạnh thấu tim.

Dù giờ đang là lúc trời ấm áp, nhưng răng tiểu Khúc giờ đang va lạch cạch với nhau.

"Cậu cậu cậu, cậu nói người nhận điện thoại không phải em họ tớ? Nhưng đó rõ ràng là giọng nó mà?"

Trần Hi nhìn cô bạn bằng ánh mắt ngạc nhiên.

"thì đâu có con quỷ nào muốn làm hại họ đâu." cô nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà cậu..."

"cô ấy chỉ không muốn để các cậu gọi thầy trừ tà tới diệt mình thôi, có cái gì không đúng à?" một khi hung trạch gây ra hoang mang, kẻ có tiền như tiểu Khúc nhất định sẽ mời thầy trừ tà tới để đuổi quỷ, nhưng chuyện này đối với một con quỷ trấn trạch thường ngày an phận ở trong hung trạch là bất công tới độ nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!