Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Tới tận khi xe của Lục Chinh đã đi xa, Trần Hi mới ôm con gấu bự lăn lên cái giường nhỏ của mình.
Con gấu bự chiếm hơn nửa cái giường của cô bé, nhưng Trần Hi cọ cọ con gấu thuộc về mình, thà rằng để mình chịu thiệt nằm co một góc cũng không muốn để con gấu ở chỗ mình không thể chạm tới.
Gấu của Khương tổng có ý nghĩa rất quan trọng, Trần Hi cảm thấy mình vô cùng tôn kính vị trưởng bối này, cho nên trịnh trọng đem gấu đặt ở nơi tốt nhất, ở gần cửa sổ, ban ngày có thể phơi nắng bên ngoài.
Con gấu của Lục Chinh được cô ôm vào lòng, giống như lời nói của anh có lực hấp dẫn nào đó, Trần Hi thực sự cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Có lẽ là do con này béo.
cô bé tự cho mình một lý do đáng tin cậy, cảm thấy mỹ mãn ôm gấu chìm vào giấc ngủ.
một đêm này, dù trong phòng yên tĩnh không tiếng động, nhưng hiếm khi Trần Hi cảm thấy mình không còn cô đơn. Lần đầu tiên cô lăn lên giường là có thể ngủ luôn, mà không phải hy vọng có âm thanh để làm mình yên tâm. một giấc ngủ này kéo tới hừng đông, cô ôm gấu nghe được tiếng chuông báo thức kêu, nhẹ nhàng bò dậy, đầu tiên là cọ cọ con gấu một chút, sau đó mới đặt con gấu lên ga giường nhỏ, đeo cái cặp sách to, tung tăng ra cửa.
Hôm qua ở Khương gia, cô thực sự rất vui sướng, thêm việc giải quyết chuyện nữ quỷ, dù là cách mất một hôm nhưng cô vẫn cảm thấy rất cao... (chắc chữ sau là hứng, cao hứng)
cô bé nhảy nhót tung tăng, đeo cặp sách từ tòa nhà đi ra, đón ánh mặt trời vẫn còn mờ sương, sợ ngu người.
"Lục Chinh? Sao anh lại tới đây?"
Chiếc xe đen bóng, một người đàn ông lạnh lùng gần như lãnh khốc đang dựa vào xe, không biết đã đợi bao lâu.
Trần Hi dụi mắt, hiện lên chút mê mang.
cô bước vài bước tới trước mặt Lục Chinh, ngửi được trên người anh là mùi thuốc lá nhàn nhạt, theo bản năng nhìn xuống đất, liền thấy bên cạnh xe có vài mẩu tàn thuốc, chắc là Lục Chinh đã đợi ở đây rất lâu. Cái này làm cô thấy có phần kỳ lạ, theo bản năng lùi về sau một bước.
Đối với ánh mắt có chút khẩn trương, còn sự cảnh giác không giải thích được kia, Lục Chinh dựa vào xe, đưa tay kéo cửa xe giúp Trần Hi, thấy cô ngậm miệng nhìn mình chứ không chịu tới gần, anh bình tĩnh nói: "anh tới thị sát công trường, vừa hay nghĩ tới em cũng ở đây nên tiện đường đưa em đi học." (có đứa nào thị sát lúc 6h sáng không)
Công trường hạng mục của anh đúng là ở gần đây, Trần Hi sửng sốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy là cô ngây thơ, nhưng hoàn toàn không cảm thấy một người lại tốt, còn tốt đến mức mới sáng sớm đưa một cô bé xa lạ tới trường.
"Cảm ơn anh." cô vội vàng khom lưng với Lục Chinh, thấy anh không tỏ ý kiến gì, cô không khỏi nghiêm túc nhìn người này một cái.
Người đàn ông cao lớn đĩnh bạt hôm nay vẫn mặc một thân vest đen, phác họa đường cong thon dài có lực. Trong ánh mắt anh có phần thờ ơ, nhìn qua rất quang minh chính đại, không có chút bộ dạng khập khiễng nào. Cái này làm Trần Hi thấy có chút ngại ngùng, cảm thấy hình như mình đã nghĩ sai về Lục Chinh, anh đúng thực là một người tốt. cô hơi ngượng ngùng cười nói, "Xin lỗi, em hiểu nhầm anh rồi."
"Hiều nhầm cái gì?" Lục Chinh nhìn qua có chút không kiên nhẫn hỏi.
"Em cho là, cho là có phải anh yêu thầm em không." Trần Hi bối rối nói.
Lục tổng im lặng, đứng ngược ánh mặt trời, sau một lúc lâu, anh cúi đầu nhìn cô bé đang đỏ mặt, trên gương mặt hiện lên ngại ngùng còn có chút trẻ con.
"Em nghĩ nhiều rồi. anh đâu phải cầm thú." anh cười nhạo một tiếng, mặt không thay đổi đảo qua thân thể bằng phẳng được giấu trong bộ đồng phục rộng thùng thình của cô bé, cười hừ một tiếng, "Em rất tự tin đấy."
anh xuất thân từ Lục thị, từ nhỏ tới lớn, dạng con gái nào mà chưa thấy qua, ngây thơ, chững chạc, hoạt bát, nội tâm, thấy đủ loại mỹ nữ, sao có thể xuống tay với một cô bé mới 18? Cho anh là tên Lục Cảnh không có tiết tháo kia à? Lục tổng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói với Trần Hi, "Em đừng tự mình đa tình, anh không hứng thú với em." anh bày ra bộ dạng lãnh đạm như vậy, Trần Hi ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, gật gật đầu nhỏ nói, "Vậy tốt quá rồi."
Mặt Lục tổng hơi trầm xuống. (nghiệp cho lắm vào)
"Sao, anh không thích em, em lại thấy nhẹ nhõm à?" Đây không phải là khinh thường Lục tổng sao.
"Em chỉ là..." Trần Hi hơi do dự, nói nhỏ, "Chỉ là cảm thấy anh là người tốt."
cô không muốn quan hệ tốt như vậy biến chất trở nên đáng sợ, cái gọi là theo đuổi lẫn yêu thích, còn cả sự ân cần của đàn ông, đối với Trần Hi mà nói đều là thứ tình cảm đáng sợ. cô chỉ nghĩ một chút đã thấy không rét mà run.
Nhớ tới trước kia, có lẽ mẹ cô bị lạc trong chính tình yêu nhiệt tình của người thiếu niên đó, cuối cùng mang theo buồn bã đau đớn mà chết đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!