Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nhất thời, Khương tổng hoảng sợ phát hiện, hệ thống điều hòa trong biệt thự hình như xuất hiện vấn đề.
Ông thấy hơi lành lạnh.
Giọng Lục tổng lạnh tanh truyền tới tai.
"Em thu phí?" không phải nói miễn phí à?
"Đúng ạ." Trần Hi hoang mang nhìn Lục Chinh đang ngồi đối diện mình hiện lên chút không vui, cảm thấy ánh mắt của vị đại ca này trong nháy mắt lạnh băng, làm mình cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc đối diện với lệ quỷ nữa.
cô theo bản năng co lại gần Khương Noãn, chợt nghe thấy người đàn ông này môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói, "Nhưng em không thu phí của Khương gia!" anh lạnh lùng liếc qua Khương tổng đang cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cái thân hình tròn vo nhưng không thành công, lúc này đang buồn bã ôm cái bụng bia, vô cùng đáng thương chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn anh. anh cảm thấy chỉ bằng ánh nhìn cay cả mắt kia, để Khương thị phá sản thực sự không vấn đề!
Cần thiết!
"Bởi vì Khương Noãn, Khương Noãn đối xử với em cực kỳ tốt nên không cần tiền." Trần Hi là một cô bé thành thật, cẩn thận co cọ cánh tay Khương Noãn.
Khương giáo bá tắm trong căm thù của Lục tổng, ánh mắt cứ như người bệnh tâm thần, da đầu cũng muốn nổ tung.
cô nàng hừ một tiếng, đưa tay ôm Trần Hi về phía sau lưng mình, ngang nhiên đối diện với Lục tổng đang phóng ánh mắt giết người về phía mình.
Nhưng mà một khắc đó, trong lòng Khương giáo bá rất hưởng thụ là đủ rồi.
đang thời kỳ phản nghịch mà, Khương giáo bá chẳng sợ gì sất.
Tổng tài cũng chẳng vừa.
"anh đối xử với em không tốt à? Sao em không miễn phí cho anh?!"
một, một con gấu bông bày tỏ thiện ý, giảm 20% còn chưa đủ à? Trần Hi thấy anh trai này hình như hơi tham rồi, cô mím môi, nhỏ giọng nói: "Cũng giảm giá rồi mà."
cô thấy mình có phần oan ức, đôi mắt mênh mông sưng mù, nhìn thoáng qua Lục tổng ngồi đối diện sắc mặt âm trầm. Lục Chinh vốn trong lòng dâng lên vài phần lửa giận, thấy Trần Hi vậy mà còn chui vào lòng Khương Noãn, liền hận không thể xách cái kẻ lừa đảo không biết nhìn hàng, không nhận rõ ôm chân tổng tài tiên sinh còn an toàn đáng tin cậy hơn, xách ra đây.
Trong lòng anh đang bực bội, đối diện lúc này là một cô bé nhỏ, đôi mắt mê mang nước, đôi mắt kia cực kỳ đáng thương, gương mặt tuyết trắng ẩn dưới mái tóc đen, có chút yếu đuối lại có chút...
Lục Chinh không nói.
"Giảm 30%!"
"không được..."
"Giảm 30%! Hôm qua anh đợi em cả đêm!"
"Vậy giảm 30%, không thể thấp hơn." Trần Hi cảm thấy nếu anh trai này đêm qua đợi mình suốt cả đêm, đêm qua cũng khá lạnh, suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đáp ứng. cô đang cùng Lục Chinh triển khai một vòng đàm phán khốc liệt về công việc và tiền thuê của mình, nên không thấy đôi mắt nhỏ của Khương tổng trợn to như bị sốc cực độ, nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc mặc cả với Lục tổng. Giờ phút này, Khương tổng không biết phải dùng từ gì để thể hiện cảm xúc của mình.
không phải đã nói Lục tổng ghét nhất là người khác giảm giá cho mình à?
Khóe miệng ông giừn giựt, Lục Chinh quay đầu cho ông một ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo, lúc quay lại thì lòi ra vẻ tươi cười, "Hợp tác vui vẻ?"
"Hợp tác vui vẻ." Lục Chinh vươn tay về phía Trần Hi.
Trần Hi trợn tròn mắt, cảm thấy biệt thự trong nháy mắt bỗng lạnh ngắt như tờ, thầy người đàn ông trước mặt đang vươn tay với mình, do dự đem bàn tay mảnh khảnh đặt trên tay anh, nhẹ nhàng nắm một chút.
"Vậy sau khi giảm giá là còn bao nhiêu?" Khương Noãn cố nhẫn nại, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng, thấy Trần Hi một lòng muốn kiếm tiền, cô nàng miễn cưỡng chịu đựng Lục tổng từ từ thò người ra tiếp cận động tác của Trần Hi.
cô nàng hừ lạnh trong lòng một tiếng, quyết định giúp Trần học bá thấy tiền là sáng mắt này tranh thủ tăng thêm một chút tiền công, không ngờ cô bạn tính trẻ con bên cạnh cười một cái, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần, vặn ngón tay, nghiêng đầu nghiêm túc nói: "một lần 500, giảm 30% là còn 350." cô còn ưỡn bộ ngực nhỏ lên đầy kiêu ngạo, Khương Noãn và đám đồng bọn nhỏ đều câm nín.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!