Chương 14: (Vô Đề)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

"không phải lệ quỷ, nghĩa là sao?"

Khóe miệng Khương Noãn run rẩy hỏi.

Cậu xem cậu chọc nữ quỷ kia nổi cáu rồi kìa.

Trần Hi cúi đầu nhỏ hừ một tiếng, cảm thấy mình hình như hơi quá phận rồi, cái này không phải là lột gốc gác của nữ quỷ này à?

không phúc hậu lắm.

Bởi vậy, cô quyết định phải tô điểm sao cho đẹp một chút, dùng ánh mắt chân thành nhìn xuống Khương Noãn đang im lặng, thì thầm với cô nàng: "Chính là không đánh được cậu. Cũng không có cách bắt cậu, chỉ đạt tới mức dọa nạt cậu thôi." cô rất lương thiện đấy nhé, chưa nói tới điểm ăn hại của nữ quỷ kia, nhưng mà nữ quỷ rõ là chả cảm nhận được cái tâm ý này, thân hình đột nhiên khẽ lắc lư, sắc mặt càng thêm vặn vẹo.

Thấy nữ quỷ bị vạch trần bộ mặt thật nên thẹn quá hóa giận, Khương Noãn chậm rãi nheo mắt lại, giơ tay lên, bẻ đốt ngón tay cạch cạch. sự bưu hãn này... Nữ quỷ đột nhiên run lên, trong nháy mắt khi thấy Trần Hi nhìn qua liền gào to, "Tôi nhận thua!" cô ta gào một tiếng, rồi bẹp, rơi xuống đất.

Trần Hi nhìn nữ quỷ này còn mang theo bùa đuổi quỷ lăn lộn trên đất, liền quay đầu, nhìn Khương Noãn đầy vô tội.

"không phải tớ đâu." cô nhỏ giọng nói, thấy mình thật sự rất vô tội.

Khương Noãn không để ý đến cô, chỉ cúi đầu từ từ bước tới, nhìn từ trên xuống nữ quỷ tóc dài che kín mặt kia.

"nói đi, chuyện Trần Đông là như thế nào?"

Trước giờ việc dọa người luôn rất thuận lợi, sáng nay còn ở trong nhà vệ sinh dọa cho Trần Mỹ Mỹ khóc lóc thảm thiết, mà giờ đây nữ quỷ cảm thấy mình đúng là số mệnh bi thảm mà.

Nữ quỷ khóc hu hu, lập tức nhiệt độ phòng học hạ xuống mấy độ, tiếng khóc thê lương còn bonus thêm mùi máu tươi nhàn nhạt, Trần Hi nghe thấy nữ quỷ này nước mắt nước mũi tèm lem kể lể: "Trần Đông đẹp trai như thế! Cậu ấy theo đuổi cô như vậy, sao cô lại không thèm để ý, còn, còn đánh người ta chứ?" Nữ quỷ mỗi ngày ở trong trường học, trốn vào một góc tối tăm, nhìn những người sống tràn đầy hơi thở thanh xuân kia, những nữ sinh xinh đẹp, nam sinh đẹp trai làm cho quỷ cảm thấy trong lòng rất vui sướng, thậm chí còn cảm thấy như mình vẫn còn sống.

Huống chi nữ quỷ cũng có thể nhất kiến chung tình.

Trần Đông rất tuấn tú, cũng có đánh nhau, nhìn qua như là thiếu niên bất lương, nhưng lại rất nghĩa khí, bị quỷ ái mộ một chút thì cũng có thể thông cảm cho mà, phải không?

Nữ quỷ vốn tưởng mình sẽ yêu thầm Trần Đông tới tận lúc tốt nghiệp, nhìn hoàng tử thanh xuân của mình ngày nào cũng hoành hành ngang ngược, vui mừng thoải mái.

Ai mà ngờ gần đây Trần Đông lại muốn thử khiêu chiến với đại tỷ trong truyền thuyết của mấy nữ sinh kia, làm một trận quyết đấu "anh hùng", thế là bị Khương Noãn đánh... Đánh gãy xương sườn luôn, thuận tiện bị báo cho phụ huynh, nếu không phải là Trần Đông tự thừa nhận là mình khiêu khích trước, Khương Noãn kiểu gì cũng bị ghi tội. Nhưng mà Trần Đông tự mình gánh tội cũng phải chịu chút thông báo phê bình.

Chuyện tới đây, nữ quỷ thấy vẫn ổn, chỉ là nữ quỷ không ngờ Trần Đông bị ăn đánh, thẩm mỹ hình như cũng gãy theo thì phải, lại đi nhất kiến chung tình với Khương Noãn, không được làm người yêu thì làm tiểu đệ cũng được!

Tiếc là Khương giáo bá đã vứt vị này ra sau đầu từ lâu, gần đây đang rượt theo một vị giáo bá năm ba, ngày nào cũng ẩu đả đánh nhau.

Nhìn người mình thích ngày nào cũng ủ ê chán chường, vì người mà héo mòn (1), nữ quỷ quyết định báo thù, hù dọa Khương Noãn một phen.

Thuận tiện... Nếu mà Khương Noãn thực sự sợ hãi, kiểu gì cũng phải tìm một bờ vai kiên cố để dựa vào, để người khác bảo vệ một chút, có phải quay lại sẽ phát hiện Trần Đông rất tốt không?

Nữ quỷ kiên nhẫn chờ, chờ rồi chờ, hôm đó nghe thấy mấy nữ sinh nói chán quá, cố gắng tích đủ công lực rồi nói bọn họ chơi Bút Tiên.

Tiếc rằng nữ quỷ đoán trúng phần đầu, đoán lệch kết cục, đúng là Khương giáo bá rất sợ hãi, cơ mà chỗ dựa đáng tin cậy lại chả phải là Trần Đông mà là cô bé tóc đen đẹp tới mức nữ quỷ cũng có chút ghen tỵ.

"Là, là như thế đấy." Nữ quỷ vừa ngửa đầu, liền thu lại bộ dạng đáng sợ sau khi mình chết đi, hiện lên gương mặt thanh tú trắng bệch, nhìn qua cũng như mấy cô gái cao trung bình thường.

Nữ quỷ quỳ rạp trên mặt đất cực đáng thương, khụt khịt nói: "Tôi đâu muốn giết mấy người đâu." Mình nhiều nhất chỉ đi dọa người thôi mà, đương nhiên, dọa người cũng có thể hù chết người. Thử hỏi đang yên đang lành đứng trong nhà vệ sinh, tự nhiên lại thấy hai cánh tay tái nhợt thò ra, ai mà không đau tim cho được? Nữ quỷ khóc vô cùng bi thiết, Trần Hi nghe một lát, nhỏ giọng nói: "Mặc kệ cậu muốn làm gì, chuyện như vậy là quá phận rồi."

Mấy nữ sinh đấy may mà gan còn lớn, nếu không thì sao.

Nếu thật sự sợ chết người thì làm sao đây?

Chẳng lẽ chỉ cẩn một câu tôi không cố ý là có thể phủi sạch toàn bộ ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!