Chương 13: (Vô Đề)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

"không nhớ rõ à?" Trần Hi nghiêng đầu hỏi.

Trong mấy nữ sinh, cũng chỉ có mỗi Trần Hi nhìn qua là không có chuyện gì.

Trần Mỹ Mỹ đã sợ tới mức cả người run rẩy, ánh mắt chạy quanh mấy nữ sinh kia, giọng run run hỏi: "Là, là ai? Đừng chơi kiểu đấy!" cô ta gần như bước tới bờ vực sụp đổ, tình huống mấy nữ sinh bên cạnh cũng chẳng tốt hơn, tiểu Khúc lại khóc lên, che mắt nghẹn ngào nói, "không phải bọn tớ mà!"

Trừ bọn họ thì còn ai vào đây được, mấy nữ sinh đang ngồi cuối lớp xưng vương xưng bá, là ai lúc đó đã nói ra? Trần Hi nhìn vẻ hoảng sợ của họ rồi gật đầu.

"Tớ biết rồi." cô thì thầm.

"Cậu biết cái gì?"

"không sao đâu, chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Chuyện đáng sợ hơn thế các cậu cũng trải qua rồi mà, đúng không?" rõ ràng là ở trường học, Trần Hi vẫn rất lương thiện.

cô còn quay lại nhìn Khương Noãn đang trầm mặc, tò mò hỏi: "Khương Noãn, cậu có thấy cái gì không."

"Thấy cái rắm ấy." Khương Noãn hừ lạnh một tiếng, nhìn mấy đứa bạn rung rinh như lá rụng trong gió, im lặng một lát rồi từ tốn nói, "Để tao gọi điện thoại cho bố mẹ."

"Vẫn còn có tớ cơ mà." cô gái nhỏ vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng.

cô gái tóc ngắn yên lặng nhẫn nại một chút.

"Nếu cậu xảy chuyện thì làm sao bây giờ hả?" cô nàng không thể vì mình phạm phải sai lầm mà kéo theo Trần Hi vướng vào nguy hiểm, tuy là cô nàng rất thích bắt nạt Trần Hi, nhưng lại không muốn để cậu ấy bị thương.

cô nàng vội cầm lấy di động, gọi điện thoại về nhà, nhưng mà tiếng điện thoại từ nơi khác truyền tới lại là âm báo máy bận đầy kỳ lạ.

một lát sau, điện thoại tự động ngắt.

Khương Noãn nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài, thấy bọn họ đợi trong phòng học khá lâu, bên ngoài trời đã hơi tối tăm. Trường học bỗng trở nên im ắng.

Thời gian này vốn không nên yên tĩnh như thế, bởi vì trừ học sinh tan học, vẫn còn mấy thầy cô giáo trực ca đêm còn ở lại, còn mấy thiếu niên chơi bóng rổ bóng đá chưa về, đang lúc sân tập ít người nên thích luyện tập một chút. Nhưng khu nhà phụ này như có một lực lượng kỳ lạ ngăn cách bọn cô với mọi người ngoài kia.

Trong lòng cô nàng bỗng sinh ra nổi khủng hoảng không rõ, bước tới trước mặt Trần Hi, bảo vệ bọn họ sau lưng mình, nhưng mà Trần Hi lại dần dần dướn cái đầu nhỏ ra, nhìn ngó xung quanh.

"Móe!" Thấy Trần Hi tìm chết như vậy, Khương Noãn đúng là tức chết mất.

"Đại, đại tỷ..."

"Bọn mày ở lại đây, tao ra ngoài xem thử." Khương Noãn lấy điện thoại của Trần Mỹ Mỹ bấm một dãy số, lúc này tiếng chuông vang lên nhưng điện thoại vẫn không có ai nhận. cô nàng nắm chặt bùa bình an của Trần Hi, đi ra ngoài phòng học.

Trần Hi ở đằng sau nhắm mắt theo đuôi, nhìn trông rất ngoan ngoãn.

Tới khi bước đến cửa, Khương giáo bá quay đầu lại liền đối diện với cô bạn tóc đen đang mở to mắt đầy vô tội

Khóe miệng cô nàng hơi run rẩy, nhìn mấy nữ sinh đang ôm rịt lấy nhau kia, gãi gãi tóc.

"Tôi nói cậu này..."

"Tớ có thể bảo vệ cậu!"

"Đại tỷ, em cũng muốn đi." Trần Mỹ Mỹ lo sợ đi tới cạnh Khương Noãn.

Khương Noãn không nói gì nữa, đưa tay véo bên má Trần Hi một trận, mới quay người đi ra khỏi lớp.

"Sao cậu ấy lại véo tớ?" Trần Hi hoang mang quay ra hỏi Trần Mỹ Mỹ một cách ngon lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!