Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Giọng cô mềm nhẹ, ngoan ngoãn.
Nếu nói trước kia Trần Mỹ Mỹ rất ghét cái bộ dạng ngoan ngoãn này của Trần Hi, nhưng từ lúc mình hét chói tai như vậy mà Trần Hi vẫn còn vọt vào nhà vệ sinh đỡ mình một phen, đã làm cho cô ta cảm thấy thân thiết hơn vài phần.
cô ta ngậm nước mắt gật đầu, nói: "Hôm qua tôi, đại tỷ và mấy người nữa đã hẹn nhau chơi Bút Tiên. Nhưng..."
"Cho nên hôm qua Khương Noãn mới nán lại trường? Chuyện này có thể nói cho tớ nghe một chút không?" Trần Hi xinh đẹp, nếu bỏ qua cách nhìn khó chịu đầy thành kiến, thật ra cô cũng là một cô gái mềm mại đáng yêu.
Trong lòng Trần Mỹ Mỹ cũng mềm nhũn, thấy Khương Noãn khẽ nhíu mày lại, dựa vào cột cờ phía dưới, chưa nói câu gì, vội vàng nói với Trần Hi: "Hôm qua chúng tớ ở trong một phòng học trống thỉnh Bút Tiên, nhưng mà không ngờ tới..." cô ta hơi co rúm lại, khó khăn nói tiếp, "đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." cô ra nghĩ tới toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua, chỉ thấy lòng đầy sợ hãi.
"Trần Hi, cậu nói xem, có phải quỷ tới giết bọn tớ không, muốn chúng tớ phải đền mạng?"
Trần Hi lắc đầu.
"không đâu."
Chẳng qua cô chỉ dịu dàng nói hai câu, không hiểu sao Trần Mỹ Mỹ lại thấy an tâm.
Giống như là chuyện cô lắc đầu phủ nhận thì mình thật sự sẽ không gặp nguy hiểm vậy.
"thật à? Nhưng mà hôm qua thật sự rất đáng sợ." Trần Mỹ Mỹ run rẩy nói.
"Nếu là lệ quỷ tới giết người sẽ không giả thần giả quỷ lâu như thế." Ví như hôm gặp được Lục Cảnh, nữ quỷ áo đỏ nhào tới muốn mạng người, đó mới chính xác là cách thức hoạt động của lệ quỷ. Giết người mà còn dong dài, lệ quỷ đấy có phải muốn bị sa thải không?
Nhưng Khương Noãn và mấy người khác, đêm hôm qua khi ở trong phòng học trống triệu hoán Bút Tiên đã xảy ra chuyện đáng sợ, vậy mà vẫn còn êm đẹp đi học tới hôm sau. Thêm nữa, Trần Mỹ Mỹ vô tình thấy quỷ trong nhà vệ sinh, cũng là nhìn từ trong gương, trừ việc sợ chết khiếp, thật ra cũng không chịu tổn thương nghiêm trọng gì. Trần Hi dùng cái đầu thông minh với điểm số toán học tuyệt đối để suy ngẫm, rồi đưa tay vỗ vai Trần Mỹ Mỹ, an ủi cô ta: "Cậu đừng lo, nhất định không có chuyện gì đâu."
"Đúng rồi, các cậu thỉnh Bút Tiên lúc nào?"
"12 giờ đêm." Trần Mỹ Mỹ nuốt nước miếng nhỏ giọng nói.
Thời gian này không tốt, là lúc âm khí nặng nhất, Trần Hi im lặng một lát, lấy từ túi đồng phục ra một cái bùa bình an.
"một trăm tệ, mua không?" cô đưa cho Trần Mỹ Mỹ, dùng biểu cảm hết sức lương thiện hỏi.
Trần Mỹ Mỹ bất chấp việc đang sợ hãi, nhìn chằm chằm tấm bùa bình an trong chốc lát, khóe miệng giựt giựt nhìn lên Trần Hi đang dùng ánh mắt chân thành nhìn mình.
Sau một lát, nữ sinh tóc vàng yên lặng lấy một trăm tệ đưa cho Trần Hi, thuận tiện cẩn thận nhận lấy cái bùa bình an này, mặc dù không biết em này dùng được không, nhưng Trần Hi cũng đã khuyên mình, dù mất cả một trăm lận... có đủ loại tâm tình thì vẫn phải nhận đã.
Thấy Trần Hi quý trọng cất một trăm vào trong túi áo đồng phục, cô ta hơi do dự lại lấy thêm một trăm đưa cho Trần Hi, nhẹ giọng nói, "Cái này... là mua một tấm cho đại tỷ." Trong mắt Trần Hi, cô ta lập tức thăng cấp thành khách hàng chất lượng cao, nhưng Trần Hi cũng tự nhận mình là người bán hàng có lương tâm, không lừa tiền, vẫn thật thà nói, "Khương Noãn có rồi."
"Cũng, cũng là một trăm tệ à?" Dám thu của Khương giáo bá một trăm, Trần Hi đúng là lợi hại.
Trong lòng Trần Mỹ Mỹ bỗng dưng sinh ra vài phần kính sợ.
Lúc trước còn định bắt nạt Trần Hi, giờ ngẫm lại đúng là không biết sợ mà.
"không, là tớ đưa cho Khương Noãn, không cần tiền."
"Vì sao?" Trần Mỹ Mỹ vừa chi một trăm, có chút sửng sốt hỏi.
"Bởi vì Khương Noãn rất tốt với tớ. Cậu không thân với tớ, chỉ thuần túy là quan hệ tiền bạc." Trần Hi nói càng thêm thật thà.
Khương giáo bá giờ phút này, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thật sự không có sức lực phản bác Trần Hi, coi như không nghe thấy, chỉ dùng ánh mắt tang thương nhìn lên bầu trời.
Trần Mỹ Mỹ cảm thấy mình bị bốn chữ quan hệ tiền bạc làm tổn thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!