Chương 96: Ngoại Truyện 3: Đất trời rộng lớn

Linh Châu, Vấn Kiếm thành.

Có lời đồn rằng Thiếu trang chủ Thôi Thanh Thần của Thúy Vi sơn trang chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng đã thể hiện tài năng phi thường trên con đường chế tạo binh khí. Y từ đầu năm nay bắt đầu bế quan, chuyên tâm thiết kế vài tháng, lại tìm kiếm tinh khoáng nước ngoài tôi luyện nhiều lần, thề phải rèn ra thanh kiếm nổi danh thiên hạ.

Đến ngày sinh nhật mười tám tuổi, Thôi Thanh Thần sẽ mang theo thần binh xuất thế.

Tin tức này vừa ra, giang hồ dậy sóng, mọi người không quản ngại đường xa vạn dặm đến Vấn Kiếm thành, chỉ để được chiêm ngưỡng phong thái của thần binh.

Những người đến sớm, lúc rảnh rỗi liền tụ tập ở trà lâu. Họ nói về thần binh, liền nhắc đến Thôi Thanh Thần.

Vị chế tạo sư chưa bước chân vào giang hồ mà đã nổi tiếng này khi còn nhỏ đã từng bị kẻ thù bắt cóc, may mắn được Môn chủ Thiên Cực Môn Cố Thủy Lưu khi đó đang du ngoạn cứu giúp, mới có thể an toàn trở về nhà.

Lúc Cố Thủy Lưu rời đi, đứa nhỏ nhà họ Thôi đuổi theo vài bước, nói sau này sẽ theo cha mẹ học chế tạo binh khí, học thành rồi, y sẽ đem thanh kiếm đầu tiên mình rèn được tặng cho ân nhân cứu mạng.

"Nhưng mà, kiếm mà Cố môn chủ sử dụng tên là Thương Nguyên. Thôi thiếu trang chủ đã học thành từ vài năm trước, nhưng giang hồ lại chưa từng nghe tin Cố môn chủ đổi kiếm?"

"Chuyện này có gì khó đoán? Lời của trẻ con, sao có thể coi là thật? Huống chi Cố môn chủ làm sao có thể thật sự dùng kiếm do một đứa trẻ rèn ra! Cho dù Thôi Thanh Thần có thiên phú dị bẩm, thì thanh kiếm đầu tiên rèn ra chắc chắn cũng không thể sánh bằng Thương Nguyên kiếm."

...

Tiếng bàn tán xôn xao, truyền vào tai người trong cuộc cũng chỉ mất nửa ngày.

Nghe Thôi Thanh Khê kể lại những gì nghe được ở trà lâu, Thôi Thanh Thần thần sắc lạnh nhạt, dường như không quan tâm, đối diện với ánh mắt lo lắng của muội muội, y thậm chí còn có thể dùng giọng điệu ôn hòa đáp lại: "Cố tiền bối kiếm pháp cao tuyệt, lúc cứu ta không dùng Thương Nguyên kiếm, mà là một cành cây."

Thôi Thanh Khê: "Vậy... năm năm trước huynh gửi đến Thiên Cực Môn thanh Lạc Tuyết kiếm..."

Thôi Thanh Thần mặt không cảm xúc nhìn nàng.

Thôi Thanh Khê dứt khoát dừng lại: "Thôi được rồi, muội không nói nữa."

Nàng biết ca ca kiêu ngạo của mình không nghe được những lời này.

Thôi Thanh Thần lại nói: "Mấy ngày nay trong thành rồng rắn lẫn lộn, vẫn nên ít ra ngoài thì hơn."

Thôi Thanh Khê cau mày, một lúc sau mới miễn cưỡng đáp: "Được rồi."

Thôi Thanh Thần: "Hôm nay ta thấy cha sáng sớm đã đi đến nhà bếp, tính toán thời gian, chắc cũng sắp xong rồi."

Mắt Thôi Thanh Khê lập tức sáng lên, vội vàng đứng dậy: "Ca, muội đi xem có gì ngon!"

Thôi Thanh Thần nhẹ nhàng nhắc nhở: "Để dành cho ta một ít."

Thôi Thanh Khê: "Còn phải nói sao!"

Nói xong, nàng liền vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng vui vẻ của muội muội, nụ cười trên mặt Thôi Thanh Thần lại nhạt dần.

Tin đồn giang hồ nửa thật nửa giả, năm đó y quả thật có hứa hẹn tặng kiếm cho Cố Thủy Lưu, nhưng nửa sau của câu chuyện lại ít người biết đến.

Nhớ ngày đó Cố Thủy Lưu nghe xong lời của con trẻ, không hề có ý xem thường, mà nghiêm túc đáp ứng: "Được thôi, nhưng ta đã có kiếm của mình rồi, con có nguyện ý tặng cho con trai ta không? Nó cũng luyện kiếm, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có một thanh kiếm nào vừa tay."

Khi đó Thôi Thanh Thần chỉ cảm thấy con trai của Cố Thủy Lưu thật đáng thương, luyện kiếm mà không có kiếm của riêng mình.

Đã là con trai của ân nhân, y tặng kiếm cho hắn cũng là lẽ đương nhiên.

Vì vậy, y không chút do dự liền đồng ý: "Được, đợi ta học thành, ta sẽ bảo cha đưa kiếm đến Thiên Cực Môn!"

Cố Thủy Lưu xoa đầu y: "Vậy ta thay tên nhóc thối đó cảm ơn Thôi tiểu trang chủ nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!