Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa từ ngoại ô tiến vào Lâm Thương thành.
Trên xe ngựa khắc họa hoa văn sóng nước, một đường thông suốt không trở ngại, thẳng tiến đến tửu đ**m trong thành. Tửu đ**m buôn bán náo nhiệt, trong ngoài cửa tiệm có rất nhiều khách đang phẩm rượu và chờ mua rượu. Chưa vào đến cửa tiệm, đã ngửi thấy mùi rượu thơm ngào ngạt. Xe ngựa dừng lại trước cửa tửu đ**m, tiếng nói cười im lặng trong chốc lát, ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía rèm cửa.
Rất nhanh, một bóng người từ trong xe bước xuống.
Có người trong tửu đ**m nhận ra, kinh ngạc hô lên: "Là môn chủ, môn chủ đã về!"
Những vị khách khác đều sững sờ, ngay sau đó liền thấy chủ quán chạy ra đón.
"Môn chủ, ngài cuối cùng cũng đã trở về rồi!"
Người xuống xe chính là Cố Vân Hành, hắn rõ ràng quen biết với ông chủ tửu đ**m này, hai người chào hỏi một lúc, chủ quán đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Môn chủ, rượu Thiêu Hầu Thuần năm ngoái ủ ta đều cho người cất giữ rồi, tổng cộng mười vò, đảm bảo ngài uống thỏa thích!"
Cố Vân Hành: "Không cần, hôm nay muốn uống rượu ngọt hoa quế, chỗ cũ, chuẩn bị cho ta hai bình."
Chủ quán nghi hoặc nhìn hắn, còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên thấy rèm xe lay động, lại có một nam tử chậm rãi bước ra. Y mặc một thân hắc y, vẻ mặt lạnh lùng, lướt qua ông ta và Cố Vân Hành rồi đi thẳng vào tửu đ**m, nhìn quanh một vòng, sau đó tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Chủ quán: "Cái này..."
Cố Vân Hành dường như tâm trạng rất tốt: "Hôm nay đổi chỗ ngồi vậy."
Phong cảnh Lâm Thương thành rất khác với Thăng Châu, tuy không có vẻ dịu dàng tinh tế của Giang Nam, nhưng lại có một vẻ phồn hoa náo nhiệt riêng.
Dung Khi ngồi trong tửu đ**m, cảm nhận được vài ánh mắt dò xét, không có ác ý, nên cũng không để ý. Trước mắt chợt lóe, Cố Vân Hành ngồi xuống đối diện.
"Lâm Thương thành không giống Thăng Châu được bao quanh bởi núi rừng xanh tươi, cũng không giống Linh Châu mông lung sông nước, nhưng cũng coi như náo nhiệt, có hợp ý ngươi không?"
Dung Khi vẫn còn đang bực bội vì chuyện đêm qua: "Hợp ý thì sao, không hợp ý thì sao?"
Cố Vân Hành thở dài, rót rượu cho y: "Vẫn còn giận à?"
Dung Khi: "Ta có tài đức gì, mà dám giận Cố môn chủ chứ?"
Cố Vân Hành sờ sờ mũi: "Rượu hoa quế của quán này thơm ngon, mượn chút rượu nhạt này, mong Dung thiếu trang chủ tha thứ cho hành động đường đột của Cố mỗ đêm qua."
Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị vừa lúc đi ngang qua, nghe được một chút, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dung Khi không hề lay động, chỉ lạnh lùng nhìn Cố Vân Hành, nhưng sự thờ ơ này không duy trì được lâu. Ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh như có như không khiến y không thích bị người khác xem náo nhiệt, vì vậy bưng chén rượu lên, uống cạn một hơi.
Cố Vân Hành lộ vẻ mong đợi: "Thế nào?"
Dung Khi nhấp một ngụm, rượu vào cổ họng, cảm giác mềm mại ngọt ngào, ôn nhuận như ngọc, không hề gắt, lại là một hương vị hoàn toàn khác với rượu mạnh của Thuyền Bang
- ngoài dự kiến lại có chút ngon.
Y cầm bình rượu, lại rót cho mình một chén.
Dung Khi: "Không tệ."
Cố Vân Hành bật cười: "Rượu này không say người, nhâm nhi vài chén vào mùa thu cũng là một thú vui tao nhã."
Dung Khi: "Xem ra ngươi đến đây không ít lần."
Cố Vân Hành: "Lúc rảnh rỗi sẽ đến đây dạo chơi."
Dung Khi như có điều suy nghĩ nhìn hắn, ngón trỏ dọc theo miệng chén xoay tròn.
"Trước đây ngươi ở Lâm Thương thành ngoài uống rượu ra còn làm gì nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!