Chương 94: Ngoại truyện 2: Lâm Thương thành (1)

Thuyền vào cảng, đến Đông Hải, gây ra một trận náo loạn không nhỏ.

Mấy người đứng trên boong tàu, nhìn về phía bờ, thấy người đông nghịt.

Đệ tử Bang Thuyền phái đến tiếp ứng, đi một chiếc thuyền nhỏ lên tàu, bẩm báo tình hình cho mọi người.

Hóa ra là rất nhiều giang hồ nhân sĩ nghe theo lời đồn "trong biển có bảo vật" mà đến, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tụ tập ở khu vực ven biển này. Do một số bến tàu vẫn nằm trong tầm kiểm soát của lực lượng đóng giữ của Ly Hỏa Cung, nên thuyền bè có thể ra khơi rất ít. Những môn phái lớn tự có cách tìm thuyền, nhưng những người lẻ loi thì chỉ có thể chờ đợi trên bờ, quan sát tình hình.

Dung Khi không biết những giang hồ nhân sĩ này là địch hay bạn, theo thuyền càng đến gần bờ, y càng cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, rất nhanh, những ánh mắt đó lại vượt qua y, chuyển sang khoang thuyền.

"Xem ra bọn họ tưởng trên thuyền chở bảo vật." Dung Khi cười lạnh, "Đúng là không biết sống chết."

Cố Vân Hành: "Phương Liễm một mình đủ để ứng phó. Chúng ta chỉ cần đợi thêm một chút."

Dung Khi biết danh tiếng của Phương Liễm trên giang hồ, cũng biết người này rất giỏi ứng phó với loại tình huống này, liền đưa mắt ra hiệu thúc giục, sau đó khoanh tay chờ đợi.

Phương Liễm im lặng một hồi. Hắn nhìn quanh boong tàu, Thẩm Khí đã không thấy bóng dáng, muội muội Phương Nhược Dao đang say sóng, người bạn trước mắt ngẩng đầu mỉm cười với hắn, rồi lại xích lại gần ma đầu kia... Hắn thầm thở dài, đành cầm Tứ Phương kiếm, tận tụy vận khinh công xuống thuyền, lao vào đám đông.

Vì vậy, Dung Khi và Cố Vân Hành đứng từ xa quan sát.

Những giang hồ nhân sĩ kia phần lớn không môn không phái, nhưng đều tự xưng là người chính đạo, vì vậy vừa nghe Phương Liễm tự xưng danh tính, lập tức đều thay đổi thái độ, trở nên cung kính.

Dung Khi: "Danh hiệu minh chủ của hắn cũng coi như hữu dụng."

Cố Vân Hành: "Võ Lâm Minh là người đứng đầu chính đạo, bọn họ nghe theo minh chủ, tự nhiên hợp tình hợp lý."

Dung Khi tò mò: "Vậy còn ngươi? Theo ta được biết, Thiên Cực Môn cũng được coi là danh môn chính phái nhỉ?"

Cố Vân Hành sờ sờ mũi: "Ta quen độc lai độc vãng, ứng phó với loại tình huống này không thành thạo bằng Phương Liễm."

Dung Khi cười khẩy, nửa chữ cũng không tin —— người này rõ ràng rất khéo ăn nói. Y coi như đã phát hiện ra, một khi gặp chuyện rắc rối, có Phương Liễm ở đó, Cố Vân Hành tuyệt đối sẽ không lộ diện.

"Nếu Phương Liễm không có ở đây thì sao?" Dung Khi cười như không cười hỏi, "Cố đại môn chủ có định để ta đi thay ngươi ứng phó không?"

Cố Vân Hành cũng cười với y: "Tự nhiên không nỡ làm phiền hữu sứ."

Vậy sao?

Dung Khi vừa định mở miệng, một tiếng ho đầy uy lực cắt ngang lời y.

Thôi Tâm Nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, thấy Dung Khi nhìn qua, liền nói: "Danh tiếng của Thúy Vi sơn trang tuy không hiển hách bằng Võ Lâm Minh, nhưng trên giang hồ cũng có chút mặt mũi."

Dung Khi im lặng, y đương nhiên biết danh tiếng chế tạo vũ khí của sơn trang, chỉ là không đoán được Thôi Tâm Nguyên lúc này nói lời này là có ý gì?

Thôi Tâm Nguyên: "Sau này gặp phải tình huống thế này, cứ xưng danh hiệu sơn trang là được... Không cần dựa vào người khác." Ông liếc mắt nhìn Cố Vân Hành bên cạnh, sau đó lại nhìn Dung Khi, yên lặng chờ phản ứng của y.

Dung Khi: "..."

Y hiểu ý của Thôi Tâm Nguyên.

Mấy ngày nay, tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng Dung Khi cũng ngầm thừa nhận quan hệ của mình với vợ chồng Thôi Tâm Nguyên.

Máu mủ tình thâm, nửa đời trước, Dung Khi chưa từng được nếm trải những điều ấy. Khác hẳn với sự ban ơn bố thí của Trâu Ngọc Xuyên, Từ Lan Chi và Thôi Tâm Nguyên chẳng cần lý do, cứ thế trao cho y vô vàn yêu thương. Nhiều đến mức, trái tim băng giá của y cũng không khỏi rung động.

Y muốn nói, đối với đám ô hợp, y vừa không muốn xưng danh hiệu, cũng không muốn ứng phó, so ra thì đánh nhau vẫn sảng khoái hơn; lại muốn nói, nếu có người như Phương Liễm đứng ra chắn trước, y cũng vui vẻ nhìn, lười tự mình tốn nước bọt.

Nhưng cuối cùng, Dung Khi không nói gì, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, coi như chấp nhận ý tốt này.

Từ đó về sau, khi xưng danh tính, không còn là hữu sứ Ly Hỏa Cung nữa, mà là... người nhà họ Thôi của Thúy Vi sơn trang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!