Chương 93: Ngoại truyện 1: Thẩm Khí

Đoạn tụ.

Dù Thẩm Khí có hứng gió cả đêm, cũng không nghĩ ra được từ này có liên quan gì đến Dung Khi. Theo hắn thấy, trên dưới Ly Hỏa Cung, người lãnh đạm với tình cảm nhất chính là Dung Khi.

Đó chính là một thanh kiếm giết người.

Ngày thường luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng, ngoài luyện võ ra thì chỉ biết giết người.

Lúc nhỏ còn ngoan ngoãn, lớn lên một chút, thì ngoài Trâu Ngọc Xuyên ra, ai cũng không để vào mắt.

Mấy năm tranh đấu, Thẩm Khí không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn hèn hạ để đối phó với Hứa Yếm, nhưng khi đối đầu với Dung Khi, lại thường xuyên phải cân nhắc kỹ lưỡng, bởi vì hắn biết, nếu thật sự chọc giận vị sát thần này, đối phương nổi giận lôi đình xách kiếm đến giết hắn cũng không phải là không thể.

—— Nhưng một người như vậy, sao lại nói đến chuyện tình cảm?

Cho dù thật sự là đoạn tụ... Thẩm Khí sờ sờ nửa khuôn mặt lành lặn của mình, thầm nghĩ: Trước đây cũng không thấy Dung Khi có dấu hiệu thích đàn ông mà?

"Nghĩ gì vậy?" Phương Nhược Dao từ phía sau lao ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Khí.

Hắn ngẩn người một lúc, hỏi: "Ta và Cố Vân Hành, ai đẹp hơn?"

"Hả?" Phương Nhược Dao ngạc nhiên nhìn hắn, "Đương nhiên là Cố ca ca rồi."

Nàng không giỏi che giấu, trên mặt rõ ràng viết hai chữ "Hiển nhiên".

Đối với điều này, Thẩm Khí tiếc nuối nói: "... Thôi vậy, ngươi còn chưa từng thấy diện mạo của ta trước khi bị hủy dung đâu."

Phương Nhược Dao bất mãn nói: "Vậy thì sao chứ? Cố ca ca không chỉ đẹp, mà võ công  còn cao cường, phẩm hạnh cao khiết, là người lợi hại nhất thiên hạ! Ngươi cho dù trước kia có đẹp, trong lòng ta cũng không thể sánh bằng huynh ấy... Đương nhiên ca ca ta cũng rất lợi hại!"

Thẩm Khí liếc nhìn nàng, cố ý hỏi: "Vậy là Phương Liễm lợi hại, hay Cố Vân Hành lợi hại?"

Phương Nhược Dao ngẩn người: "Chuyện... chuyện này sao lại đổi người so sánh rồi?"

Thẩm Khí: "Một người là môn chủ Thiên Cực Môn, một người là minh chủ Võ Lâm Minh, nên được so sánh với nhau, xem ai mới là người đứng đầu chính đạo. Ngươi có quan hệ với cả hai người, ta rất tò mò, trong lòng Phương cô nương, ai lợi hại hơn?"

Phương Nhược Dao vắt óc suy nghĩ một hồi, nói: "Bọn họ... bọn họ, đều lợi hại như nhau."

Thẩm Khí nhếch mép: "Lòng người thiên vị, tự có cao thấp. Ngươi không muốn nói ra, nhưng trong lòng ngươi nhất định đã có đáp án rồi."

"Mới không có!" Phương Nhược Dao phủ nhận, "Ta không rảnh rỗi như ngươi, so tới so lui có ý nghĩa gì? Nếu nói về đẹp, chẳng phải đại ma đầu còn đẹp hơn sao?"

Thẩm Khí nhướng mày: "Ồ?"

Phương Nhược Dao che miệng, mặt đỏ bừng, thấy Thẩm Khí lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, nàng lập tức tức giận: "Vốn dĩ là vậy! Nhưng đẹp thì có ích gì? Nhìn một người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ngươi... nông cạn!"

Thẩm Khí nhếch mép: "Vậy sao?"

Phương Nhược Dao không nói nữa, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Ngươi so sánh người này người kia thì không sao, nhưng ngươi không được giở trò xấu!"

Thẩm Khí: "Kết luận này lại từ đâu ra vậy? Khí chỉ là cảm khái trong lòng, thuận miệng hỏi thôi." Hắn mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy hai cái, đang nói thì có hai bóng người xuất hiện, đi về phía đầu kia của boong tàu.

Thẩm Khí sững người.

Lúc này đúng lúc mặt trời mọc, ánh bình minh rực rỡ, Dung Khi khoác một chiếc áo dài màu trắng, nghiêng người dựa vào lan can, đang nói chuyện khe khẽ với Cố Vân Hành, Cố Vân Hành cúi người nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại vài câu.

Tiếng sóng biển át đi tiếng nói chuyện, dưới ánh bình minh, vẻ mặt của hai người cũng không rõ ràng.

Thẩm Khí chỉ thấy Cố Vân Hành vừa nói vừa tiến lại gần hơn... bóng của hai người gần như chồng lên nhau.

Ngay sau đó, Dung Khi giơ tay lên, đẩy Cố Vân Hành ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!