Cố Vân Hành: "Cũng đúng."
Hai người vốn không định thật sự tu luyện Thiên Nguyên Sách, ban đầu bởi vì nó mà kết duyên, tìm kiếm bấy lâu cuối cùng cũng được thấy, coi như là đã hoàn thành một chuyện cũ.
Cố Vân Hành không để Dung Khi chờ đợi quá lâu, hai người rất nhanh đã cùng nhau rời đi.
Đi qua một đoạn đường hầm, liền đến con đường chính của khe núi.
Đêm đó bọn họ bị tên quái nhân truy sát, Dung Khi cõng Cố Vân Hành đang hôn mê bất tỉnh dò dẫm đến suối nước lạnh ở chỗ sâu nhất, chính là đi con đường này.
Thì ra trước đó rất lâu, y đã lướt qua Thiên Nguyên Sách, chỉ là lúc đó không biết. Nhưng nếu lúc đó biết rồi, thì lại là một sự lựa chọn như thế nào?
Dung Khi không nghĩ sâu xa, lúc đó bỏ lỡ có lẽ là kết quả tốt nhất.
"Trong đường hầm có rất nhiều ngã rẽ như thế này, hẳn là hình thành tự nhiên..." Cố Vân Hành dừng một chút, "Đang nghĩ gì vậy?"
Dung Khi: "Nếu vừa lên đảo đã tìm được Thiên Nguyên Sách, ta chắc chắn sẽ luyện."
Cố Vân Hành: "Vì sao?"
Dung Khi liếc hắn một cái: "Nếu không thì làm sao đánh lại ngươi? Cố đại môn chủ."
Phương Nguyên Khánh lấy văn nhập võ, trong thời gian cực ngắn đã trở thành cao thủ nội lực thâm hậu, có thể thấy pháp môn vận khí kia huyền diệu cao thâm. Tuy có khuyết điểm, nhưng đối với Dung Khi lúc bấy giờ, quả thực là con đường nhanh nhất để tăng tiến công lực.
Cố Vân Hành đột nhiên nói: "Nếu ngươi muốn học Hãn Hải Quyết, ta có thể dạy ngươi."
Dung Khi không ngờ hắn lại đột nhiên nói như vậy, không khỏi ngẩn ra: "Thật sao?"
Cố Vân Hành: "Có khi nào ta lừa ngươi chưa?"
Dung Khi không thể tin được mở to mắt, đó chính là võ công tuyệt học của người nhà họ Cố Thiên Cực Môn!
Võ công nội lực của Cố Vân Hành cao thâm đến mức nào, y rõ hơn ai hết. Cho dù y đã không còn nhiệt tình theo đuổi việc trở nên mạnh mẽ như trước nữa, lúc này cũng không khỏi động lòng.
Công pháp lợi hại như vậy, Cố Vân Hành thật sự có thể nói dạy là dạy sao?
Dung Khi do dự nói: "Nhưng ta không phải người nhà họ Cố... Ý ta là, mẫu thân ngươi sẽ không phản đối sao?"
Cố Vân Hành mỉm cười: "Ngươi không phải sao?"
Dung Khi mặt tối sầm lại: "... Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy!"
"Ngươi ở bên ta, tự nhiên cũng là con trai của bà ấy." Thấy Dung Khi vẫn còn vẻ mặt nghi ngờ, hắn không nhịn được ghé sát lại hôn lên má y, nghiêm túc nói: "Yên tâm, bà ấy sẽ không quản những chuyện này đâu."
Dung Khi không để ý đến việc mình bị chiếm tiện nghi, vẫn nghiêm túc hỏi: "Võ công của chúng ta hoàn toàn khác nhau, ta thật sự có thể luyện sao?"
"Cùng một tâm pháp chưa chắc đã thích hợp với tất cả mọi người, nhưng không sao, sau khi rời khỏi đảo chúng ta có rất nhiều thời gian để thử." Cố Vân Hành vừa nói vừa đưa tay lên cằm Dung Khi, hơi nâng lên một chút, rồi lại từ từ v**t v* sang bên má còn lại...
Dung Khi suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng: "Nói cũng phải."
Cho dù y không thích hợp tu luyện Hãn Hải Quyết, nhưng đọc nhiều những công pháp tinh diệu này, chắc chắn sẽ được lợi ích vô cùng.
Cố Vân Hành thờ ơ "Ừm" một tiếng, áp sát lại gần, thỏa mãn cắn nhẹ lên bên má kia.
Dung Khi nghiêng đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện luyện võ.
Cố Vân Hành khẽ gọi: "Dung Khi..."
Dung Khi vừa định mở miệng, Cố Vân Hành đã hôn lên môi y. Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lập tức tan biến. Dung Khi chớp chớp mắt, cũng không nói gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!