Khi Dung Khi tỉnh dậy, y nghe thấy tiếng củi cháy lách tách. Y mở mắt ra, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cổ họng khô rát, đầu óc choáng váng.
Đống lửa bên cạnh đang cháy hừng hực, bên kia đống lửa có một cái giá đơn giản, trên giá đặt áo khoác ngoài của y và Cố Vân Hành. Dung Khi cúi đầu xuống, thấy mình chỉ mặc một lớp áo trong, nhưng có đống lửa bên cạnh, cũng không thấy lạnh lắm.
"Khát thì uống nước đi." Cố Vân Hành đang ngồi xổm bên bờ biển, xử lý con gà rừng hôm qua.
Dung Khi há miệng th* d*c, nhìn quanh nhưng không thấy bình nước đâu.
Cố Vân Hành quay đầu lại, giơ vật sắc nhọn trong tay lên, nói: "Tình thế cấp bách, mượn tạm dao găm của Dung hữu sứ vậy."
Dung Khi không nói gì, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy "bát đá" đựng nước—— cũng không thể gọi là bát, đại khái là một hòn đá lõm vào trong, phần giữa được mài nhẵn, miễn cưỡng có thể đựng nước.
Y đưa tay sờ, vậy mà lại ấm.
"Ngươi làm thế nào vậy?" Dung Khi rất tò mò, dù Cố Vân Hành có làm ra được cái "bát", nhưng đun sôi nước cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cố Vân Hành: "Nung đá nóng rồi thả vào nước."
Dung Khi ngẩn người, cách này thật kỳ quặc. Nhưng y không nghĩ nhiều, bưng bát lên uống vài ngụm. Uống nước ấm dễ chịu hơn nhiều so với nước lạnh.
Cố Vân Hành nói: "Tiếc là vẫn chưa đun sôi được, lần sau ta sẽ dùng nhiều đá hơn."
Dung Khi uống hết nước, chống người lại gần đống lửa hơn, vì bị bệnh nên không nhịn được ho vài tiếng.
Cố Vân Hành liếc nhìn y, đứng dậy lấy áo khoác ngoài từ trên giá xuống, ném cho Dung Khi: "Chúng ta phải tìm được một hang động thích hợp trước khi cơn bão tiếp theo ập đến."
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đề nghị. Chỉ là chân hắn vẫn chưa khỏi hẳn, không thể đi xa, việc tìm hang động vẫn luôn là Dung Khi để tâm.
Dung Khi cáu kỉnh nói: "Nếu ta thật sự tìm được, ngươi nghĩ đêm qua sẽ thê thảm như vậy sao?"
Y không cần phải nói dối về chuyện này, dù sao người bị dầm mưa nhiễm lạnh, đang ốm cũng là y.
Cố Vân Hành nhặt cành cây đã được vót nhọn lên, xiên con gà rừng vào, cũng đến gần đống lửa, vừa nướng vừa nói: "Vậy thì chỉ có thể tự mình dựng chỗ ở thôi."
Tự dựng?
Dung Khi nhìn hắn khó tin: "Ngươi còn biết xây nhà nữa à?"
Cố Vân Hành im lặng một lát: "Không biết, Dung hữu sứ còn cách nào khác sao?"
Dung Khi: "..."
—— Không có.
"Bây giờ nói gì cũng còn quá sớm, cứ đợi Dung hữu sứ khỏi bệnh, chân Cố mỗ linh hoạt hơn rồi hãy lo lắng chuyện này." Cố Vân Hành một câu khép lại chủ đề này.
Dung Khi đã mặc áo khoác ngoài của mình, nhưng trong tay vẫn cầm một chiếc áo khác: "Của ngươi, ném cho ta làm gì?"
Cố Vân Hành: "Khoác tạm đi."
Dung Khi há miệng, ánh mắt có chút phức tạp.
Một lát sau, y dứt khoát khoác áo khoác ngoài của Cố Vân Hành lên người, rồi dựa vào tảng đá ngẩn người.
Lúc này, một bàn tay xuất hiện, đặt lên trán y: "Tuy vẫn còn hơi sốt, nhưng đã tốt hơn đêm qua nhiều rồi."
Dung Khi cứng người, rụt cổ lại, tránh bàn tay đó.
"Đúng là tai họa để lại ngàn năm." Cố Vân Hành không để ý đến việc y né tránh, thu tay lại tiếp tục nướng bữa sáng cho hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!