Chương 8: Mưa gió sấm sét

Sau bốn ngày ba đêm chung đụng, Dung Khi và Cố Vân Hành cuối cùng cũng dần ổn định cuộc sống.

Dung Khi mỗi ngày đều đi dò xét tình hình trên đảo, lúc hoàng hôn thì mang theo nước, lương thực và củi về khoang thuyền. Còn Cố Vân Hành thì tranh thủ lúc ban ngày ấm áp để ngủ bù, nghỉ ngơi dưỡng sức, mong sớm bình phục.

Ngày tháng trên hoang đảo thật buồn tẻ và đơn điệu.

Trên đảo vẫn không có dấu vết của người thứ ba, trên biển cũng không có một con thuyền nào đi qua. Họ như bị thế giới lãng quên, lặng lẽ sống lay lắt nơi hoang vu này.

Tuy nhiên, những ngày tháng yên bình bỗng nhiên bị phá vỡ vào một buổi chiều, phá vỡ nó là một trận mưa lớn sau nửa tháng.

Lúc chiều tối, Dung Khi đang trên đường trở về. Y xách theo một con gà rừng, định đến bìa rừng sẽ nhặt thêm củi.

Không biết tại sao, hôm nay trời tối rất nhanh, những đám mây đen dày đặc bao phủ toàn bộ hòn đảo, tia chớp lóe lên trong mây, kèm theo tiếng sấm ì ùng, khiến người ta bất an.

Dung Khi bước nhanh hơn. Bỗng nhiên, có thứ gì đó lạnh lẽo rơi vào mặt y, y đưa tay lên sờ—— là mưa.

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang dội, nổ ngay trên đầu, tiếp theo là tiếng mưa rơi lộp độp, chỉ trong chớp mắt, mây đen giăng kín, trời đất tối sầm, y không nhìn thấy gì nữa.

—— Quá tối.

Dung Khi cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ đường đi, nhưng trời mưa sấm sét, ánh sáng rất yếu, căn bản không thể nhìn thấy gì. Giờ thì đừng nói là nhặt củi, ngay cả mò mẫm tìm chỗ trú mưa cũng khó khăn.

Y nhớ lại vị trí của mình. Đi thêm một đoạn nữa sẽ ra khỏi rừng, sau đó băng qua bãi biển là có thể về đến khoang thuyền.

Nghĩ vậy, Dung Khi cúi đầu chạy về phía trước.

Mưa nhanh chóng làm ướt quần áo.

Dung Khi nhíu mày: Với cơn mưa này, y e rằng cái khoang thuyền thủng lỗ chỗ kia cũng chẳng che chắn được bao nhiêu—— nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị ướt sũng thế này. Y tự an ủi mình, nhưng toàn thân ướt đẫm, lại không nhìn thấy đường, con đường vốn bằng phẳng dễ đi, giờ đây trở nên lầy lội gập ghềnh. Y mơ hồ mất phương hướng.

Một mình bị mắc kẹt trong rừng—— không còn gì tệ hơn thế này nữa. Ngay cả trước khi được Trâu Ngọc Xuyên nhận nuôi, y cũng chưa bao giờ khốn khổ như vậy.

Đi thêm một đoạn nữa, Dung Khi cảm thấy hơi lạnh.

Mưa quá to, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống người, nặng trĩu.

Cuối cùng, y mệt mỏi quá, mò mẫm tìm một gốc cây lớn, dựa vào đó ngồi xuống.

Tiếng sấm vẫn vang vọng trên bầu trời, Dung Khi đã từng chứng kiến cơn bão như thế này cách đây không lâu.

—— Lần này ít nhất không phải ở trên biển.

Y chỉ có thể tiếp tục tự an ủi mình.

"Dung hữu sứ, trời lạnh gió to, dầm mưa sẽ bị cảm đấy."

Dung Khi mở mắt, vẫn không nhìn thấy gì, bèn quay mặt về phía phát ra tiếng nói: "Cố Vân Hành?"

"Là ta."

Lần này giọng nói rất gần, Dung Khi nghe rất rõ.

Dung Khi: "Sao ngươi lại ra đây?"

"Đợi hữu sứ mãi không thấy về, đói bụng. Hửm? Hôm nay là gà rừng sao? Tiếc là mưa quá to, cành lá ẩm ướt, chắc là không nhóm lửa được rồi." Giọng Cố Vân Hành có chút tiếc nuối, đưa tay về phía Dung Khi.

Dung Khi không động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!