Chương 7: Thà chết rét

Cố Vân Hành không hề kiêng dè, bắt đầu nhóm lửa ngay trước mặt Dung Khi. Con thỏ rừng đã được sơ chế ở bờ suối.

Dung Khi ngồi bên cạnh, không chút che giấu quan sát động tác của hắn, rõ ràng là đang học lỏm. Chẳng mấy chốc, khói bốc lên, rồi một ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa đám cành khô, nhanh chóng biến thành một đống lửa.

Dung Khi tò mò: "Hôm qua ta cũng thử rồi, chỉ thấy khói mà không thấy lửa."

Cố Vân Hành nói: "Thử nhiều lần là được."

Dung Khi nhếch mép, không nói gì.

Ban ngày trên đảo tuy vẫn có gió nhưng không lạnh buốt. Hai người dựa lưng vào vách khoang thuyền, ngồi trên bãi cát mềm mại bên bờ biển, yên lặng chờ thức ăn chín.

"Cũng không biết bên ngoài thế nào rồi." Dung Khi cầm bình nước, uống vài ngụm, rồi bắt chuyện với người sống thứ hai trên đảo: "Nghe nói Thiên Cực Môn cao thủ như mây, Cố môn chủ lần này gặp nạn, không biết sẽ có bao nhiêu thuộc hạ đến Đông Hải tìm người?"

Cố Vân Hành vừa lật con thỏ nướng, vừa thản nhiên nói: "Ai trong giang hồ mà không biết Ma Cung đang tìm Thiên Nguyên Sách chứ? Đông Hải có mười bốn tiên đảo, nghe nói năm xưa Phương Nguyên Khánh đã mang theo Thiên Nguyên Sách chạy trốn đến một trong số đó. Chúng ta gặp nạn trên đường, cho dù có người tìm kiếm, cũng chỉ tìm đến mười bốn tiên đảo mà thôi."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn quanh cảnh hoang tàn, cười khổ: "Dung hữu sứ nghĩ, khả năng nơi này là một trong mười bốn tiên đảo là bao nhiêu?"

Dung Khi im lặng.

Y đương nhiên biết nơi này tuyệt đối không phải tiên đảo gì cả.

Ba năm rời cung, Dung Khi đã tìm kiếm khắp mười ba hòn đảo, đều không thu hoạch được gì, chỉ còn lại hòn đảo xa nhất, cũng chính là điểm đến của chuyến đi này.

Y bắt cóc Phương Liễm, con trai của Phương Nguyên Khánh, chính là để tìm được manh mối, hoàn thành nhiệm vụ Trâu Ngọc Xuyên giao phó—— nhưng trên mười bốn tiên đảo kia, có làng mạc, có thuyền bè, bến cảng, dù thế nào cũng không giống nơi này.

"Cố môn chủ có tính toán gì không?" Dung Khi cầm một cành cây, khều đống lửa.

Cố Vân Hành nói: "Hiện tại chỉ có thể tìm cách sống sót ở đây trước đã."

Dung Khi rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào khác, bèn kể lại kết quả sau một ngày dò xét hôm qua: "Khí hậu ở đây lạnh lẽo, ngay cả quả cũng không kết được. Cũng không thấy dấu vết của hang động nào, hôm nay ta sẽ đi dọc theo bờ biển, xem hòn đảo này rốt cuộc lớn đến mức nào."

Cố Vân Hành đột nhiên nói: "Chín rồi."

Sự chú ý của Dung Khi lập tức chuyển sang con thỏ nướng trong tay Cố Vân Hành.

Cố Vân Hành đưa con thỏ lên mũi ngửi, thở dài: "Tiếc là không có gia vị, ăn hơi nhạt."

Hắn xé thỏ ra, đưa phần lớn thịt thỏ cho Dung Khi, nói: "Mong Dung hữu sứ đừng chê."

Dung Khi âm thầm đảo mắt, nhận lấy thịt thỏ, cúi đầu ăn.

Quả thật không có mùi vị gì, nhưng may là thỏ rừng, thịt chắc, béo mà không ngấy, nhai kỹ sẽ có vị ngọt thịt thoang thoảng.

Y ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, vẫn cảm thấy chưa no, hối hận vì đã không bắt thêm một con nữa.

Có lẽ trên đường khám phá hòn đảo chiều nay, có thể thử vận may.

"Ta đi đây." Dung Khi không nán lại lâu, đứng dậy, đi về phía đông dọc theo bờ biển.

Đi một mạch là nửa ngày.

Lúc hoàng hôn, Dung Khi lại xuất hiện trong khoang thuyền.

Cố Vân Hành đang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn dựa vào vách khoang, vẻ mặt có chút an nhàn và thư thái.

Điều này khiến Dung Khi, người đã bôn ba cả ngày, vô cớ bực mình: "Dậy!"

Cố Vân Hành mở mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!