Dung Khi biết Cố Vân Hành đã phát hiện ra.
Điều này khiến y rất khó chịu, y gần như có thể đoán được Cố Vân Hành sẽ nói gì tiếp theo. Chắc chắn lại sai khiến y làm trâu làm ngựa, mà y lại không thể từ chối.
"Không đi nữa thì sẽ bị đông cứng thật đấy." Cố Vân Hành không thừa nước đục thả câu như y dự đoán, ngược lại chuyển chủ đề, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Như để hưởng ứng lời nói của Cố Vân Hành, gió xung quanh càng lúc càng mạnh, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Dung Khi rùng mình, thật ra y cũng sắp không chịu nổi nữa. Mấy ngày không ăn, đêm qua gần như thức trắng, giờ lại mệt lại đói lại lạnh, chỉ dựa vào nội lực chống đỡ, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Lúc này, bàn tay đang nắm cổ tay y buông ra.
Ngay sau đó, vai y nặng trĩu, là Cố Vân Hành đặt tay lên. Không chỉ vậy, hắn còn dựa cả trọng lượng cơ thể vào y.
—— Khá nặng.
Dung Khi đứng yên, mặt không cảm xúc.
"Ta dẫn đường cho ngươi." Giọng nói của Cố Vân Hành vang lên bên tai, có lẽ vì đứng gần, y còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Dung Khi im lặng hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng bước đi.
Khi cả hai trở lại khoang thuyền, Dung Khi dùng mặt bàn gỗ che chắn khe hở, khoanh chân ngồi xuống. Trong khoang vẫn lạnh, dù đã che chắn khe hở lớn nhất, nhưng bốn phía vẫn còn những lỗ nhỏ, tuy nhiên so với gió mạnh ngoài rừng thì đã tốt hơn nhiều.
Cố Vân Hành vẫn chưa dừng lại.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt.
Dung Khi nhíu mày: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Giờ phút này y cũng không che giấu tật không nhìn thấy ban đêm của mình nữa, dù sao cũng đã bị phát hiện, cứ mặc kệ vậy.
Cố Vân Hành khẽ cười: "Còn tưởng Dung hữu sứ không thèm nói chuyện với ta nữa chứ."
Dung Khi: "..."
Cố Vân Hành dường như lại gần hơn, ngay sau đó, Dung Khi cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào tay mình.
Y sững người, dùng đầu ngón tay xoa xoa, hình như là lá cây. Lật qua lật lại, bên trong sờ thấy... một cái đùi gà? Dung Khi có chút ngạc nhiên, trong gió lạnh, đùi gà đã nguội lạnh, nhưng bụng y đang đói, không kén chọn, bèn cúi đầu ăn.
"Hữu sứ không sợ Cố mỗ hạ độc sao?" Cố Vân Hành hỏi.
Dung Khi không để ý đến hắn.
Sau một hồi sột soạt nữa, Cố Vân Hành nói: "Ăn xong thì lại đây giúp một tay."
Dung Khi: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?"
Cố Vân Hành: "Vải buồm, tìm thấy ở bờ biển. Treo nó lên, có lẽ có thể chắn gió thêm chút nữa."
Dung Khi: "Dù không có gió, ban đêm cũng rất lạnh."
Cố Vân Hành: "Vậy nên tốt nhất vẫn là tìm một hang động, ít nhất có thể nhóm lửa sưởi ấm."
Khoang thuyền làm bằng gỗ, không có dụng cụ chuyên dụng, nhóm lửa trực tiếp trong khoang chắc chắn không được.
Dung Khi nhanh chóng ăn xong đùi gà, nói: "Hôm nay ta đã đi khắp khu rừng, lại đến xem mấy ngọn núi sau rừng, nhưng không tìm thấy hang động nào cả."
Y đứng dậy, mò mẫm đi về phía Cố Vân Hành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!