Đáng tiếc, dù sau đó Cố Vân Hành có thăm dò thế nào, Dung Khi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường. Cho đến khi y thấy phiền, y liền nói: "Cố Vân Hành, ta buồn ngủ rồi." Rồi nằm xuống ngủ luôn.
Cố Vân Hành lặng lẽ nhìn y một lúc, thấy y quay lưng về phía mình, bỗng nhiên mỉm cười.
Bất kể tên ma đầu này đang âm mưu tính toán gì, một khi đã đồng ý, hắn sẽ không dễ dàng buông tay.
Một lúc sau, trời đổ mưa lớn, bên ngoài hang động đầy tiếng gió gào thét và sấm chớp ầm ầm. Cố Vân Hành nhìn những hạt mưa tạt vào trong, liền khoác áo ngoài lên người Dung Khi. Tên ma đầu này cho dù được chăm sóc trong giấc ngủ vẫn hay cau mày, một lúc sau, dường như cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên áo, y cọ cọ, tìm một chỗ trống rồi chui vào trong áo, chỉ để lộ cái ót đen nhánh.
Cố Vân Hành nhất thời không biết làm sao, nhẹ nhàng kéo áo, liền để lộ khuôn mặt dịu dàng, hoàn toàn không giống như lúc tỉnh táo lạnh lùng vô tình. Nghĩ vậy, hắn lại thấy trời mưa cũng không tệ, nếu mưa thêm vài ngày nữa, có lẽ bọn họ có thể ở đây thêm một thời gian.
Đáng tiếc, cơn mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài hang động đã sáng trưng. Cố Vân Hành tỉnh dậy, thấy bên cạnh trống không, hắn lập tức ngồi bật dậy, rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Dung Khi ở trong góc.
Cố Vân Hành: "Sao vậy?"
Dung Khi giật mình, vội vàng nhặt con dao găm rơi dưới chân lên.
Dung Khi: "Ngươi... ngươi dậy rồi?"
Cố Vân Hành nghi ngờ nhìn y.
Dung Khi: "Dậy rồi thì mau đi gặp bọn họ đi."
Cố Vân Hành: "..." Vẻ mặt chột dạ và vội vàng này mà nói không có gì mờ ám, hắn sẽ viết ngược chữ "Cố" luôn.
Cảm nhận được ánh mắt Cố Vân Hành đang nhìn về phía sau mình, Dung Khi bước đến trước mặt Cố Vân Hành, che chắn tầm mắt của hắn.
"Đang nói chuyện với ngươi đó." Y đưa tay nâng mặt Cố Vân Hành lên, cố gắng nâng cằm hắn lên để hắn nhìn mình.
Cố Vân Hành liền ngẩng đầu nhìn Dung Khi.
Dung Khi cúi đầu, vành tai hơi đỏ, như thể đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, trong mắt có chút lúng túng.
Cố Vân Hành không vạch trần y, thuận nước đẩy thuyền, đưa tay ôm lấy eo y.
"Không có gì muốn nói với ta sao?"
Dung Khi hơi cứng người, chớp mắt: "Nói gì?"
Cố Vân Hành liền ghé sát lại, áp mặt vào bụng Dung Khi, khẽ thở dài.
Dung Khi theo bản năng đưa tay lên muốn ngăn lại —— cảm giác bị người khác chạm vào bụng không dễ chịu chút nào, trong tình huống này, đối phương chỉ cần hơi dùng sức là có thể khống chế huyệt đạo trên toàn thân y. Y lạnh lùng nhịn một lúc, kìm nén lại bàn tay đang đặt trên gáy Cố Vân Hành, cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Hành mới buông y ra.
Dung Khi thầm thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy những chỗ bị Cố Vân Hành chạm vào có cảm giác kỳ lạ.
Dung Khi: "Ta ra bờ sông xem thử."
Y xoay người rời khỏi hang động, sợ Cố Vân Hành lại có hành động gì đó.
Đợi bóng Dung Khi biến mất khỏi hang động, Cố Vân Hành mỉm cười đứng dậy, đi đến góc mà Dung Khi vừa ngồi. Trên mặt đất có một đống đá, như thể bị ai đó cố tình chất đống lên. Cố Vân Hành ngồi xuống, nhẹ nhàng gạt đống đá ra, nhìn thấy vết khắc trên vách đá bị che khuất.
Hắn sững người, dùng ngón tay lau đi bụi bẩn, nhẹ nhàng v**t v* dấu vết trên đó.
—— Là tên của hắn.
Cố Vân Hành không thể tưởng tượng được, lúc hắn chưa tỉnh, Dung Khi đã khắc ba chữ "Cố Vân Hành" với tâm trạng như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!