Chương 48: Đêm trước khi rời đảo

Trong hang động vẫn như thường lệ được nhóm lửa sẵn, Dung Khi ngồi một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Vân Hành thoăn thoắt nhóm lửa nướng thịt, còn bày ra cả bát đũa nồi niêu, nhất thời kinh ngạc không thôi.

"Ngươi tìm đâu ra những thứ này vậy?"

"Một số là ta tranh thủ lúc chiều làm, một số là mượn từ chỗ Phương Liễm." Cố Vân Hành không hề che giấu, "Tay nghề của Nghiêm Phàm chỉ khá hơn Chu Thuận một chút, ta đoán ngươi chắc chắn kén ăn nên không ăn được bao nhiêu."

Dung Khi cứng họng, y thực sự không ăn một miếng nào. Nhưng mà ——

"Không phải ngươi không biết làm những thứ này sao?"

Cố Vân Hành thản nhiên đáp: "Ngươi là người thứ hai trên đời được nếm thử tài nghệ của ta đó."

Dung Khi nheo mắt lại: "Ai là người đầu tiên?"

Cố Vân Hành sờ mũi: "Đương nhiên là chính ta rồi."

Dung Khi: "..."

Dung Khi cười lạnh một tiếng, rồi quay mặt đi. Nhân lúc Cố Vân Hành đang bận rộn, y tiện tay nhặt một khúc gỗ, lấy Thứ Lân ra khắc.

Cố Vân Hành có chút bất ngờ: "Từ khi nào ngươi lại thích khắc gỗ vậy?"

Dung Khi: "Không hẳn là thích. Mấy ngày nay ngày nào cũng gọt gỗ, cũng có chút tâm đắc."

Dung Khi không nói cho Cố Vân Hành biết, đó là thứ y luyện tập dưới ánh lửa lúc mất ngủ mấy đêm trước.

Cố Vân Hành liền chăm chú nhìn Dung Khi —— y ra tay rất nhanh, đôi tay vốn quen dùng ám khí và mở khóa, giờ đây xoay chuyển dao găm và khúc gỗ cũng rất linh hoạt và mạnh mẽ. Khúc gỗ thô kệch dần dần hiện ra hình dáng dưới bàn tay y. Trong lúc hành động, vài sợi tóc trượt khỏi vai, rủ xuống khuôn mặt lạnh lùng của y, toát lên vẻ đẹp khó tả.

Một lúc sau, Dung Khi quay sang nói với Cố Vân Hành: "Nhìn xem, cũng không khó lắm."

Cố Vân Hành sững người, cúi đầu nhìn xuống, ngạc nhiên: "Thuyền nhỏ?"

Dung Khi lắc lư khúc gỗ: "Giống chứ?"

Cố Vân Hành không nói gì.

Thấy hắn im lặng, Dung Khi cuối cùng cũng không nhịn được cười đắc ý: "Có vài việc, phải xem thiên phú."

Cố Vân Hành: "..."

Môn chủ Thiên Cực Môn, người có thiên phú dị bẩm, võ công cái thế, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được sự thất bại thảm hại.

Cố Vân Hành: "Năm xưa mẫu thân bắt ta học điêu khắc, là để ta tĩnh tâm, loại bỏ tạp niệm. Nhưng ta thực sự không giỏi, không những không thể tĩnh tâm, mà còn vì những thứ mình làm ra quá xấu, nên thường xuyên cảm thấy khó chịu."

Dung Khi chậm rãi buông tay xuống, chăm chú lắng nghe: "Sau đó thì sao?"

Cố Vân Hành thở dài: "Ta liền đâm loạn xạ vào khúc gỗ. Nửa tháng sau, một đao có thể xuyên thủng cả khúc gỗ."

Dung Khi: "..."

Cố Vân Hành: "Sau đó nữa, bà ấy lại bắt ta dùng dưới một trăm đao mà không để khúc gỗ bị nứt."

Dung Khi: "Tại sao?"

Cố Vân Hành cười ngượng nghịu: "Vẫn là để ta tĩnh tâm."

Dung Khi nhếch môi: "Vậy thì bà ấy đã thành công rồi."

Nói xong, y lại cầm Thứ Lân lên, vẽ một hình ngọn lửa trên thân thuyền nhỏ bằng gỗ, rồi mới hài lòng dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!