Chương 47: Đón gió chờ trăng (2)

Sáng sớm hôm sau, Phương Nhược Dao tỉnh giấc, dụi mắt ngáp một cái, lơ mơ hỏi: "Ca, Cố ca ca đâu rồi?"

Phương Liễm liếc nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Con gái con đứa, sao vừa dậy đã tìm người khác vậy?"

Phương Nhược Dao chớp mắt, khó hiểu nói: "Cố ca ca đâu phải người ngoài."

Phương Liễm nhìn muội muội vẫn còn ngái ngủ, bất lực nói: "Hắn dậy sớm đi tìm thức ăn, nói là đợi chúng ta ở chỗ đóng thuyền."

Phương Nhược Dao nhìn sang, quả nhiên thấy một nắm quả tươi bên cạnh.

"Sao huynh ấy không đợi chúng ta?" Nàng ta vươn vai, lầu bầu, "Muội cũng có thể giúp một tay mà."

Phương Liễm liếc nhìn nàng ta, buồn bã nói: "Không cần muội."

Khi hai người đến nơi đóng thuyền, Phương Nhược Dao tinh mắt phát hiện ra Dung đại ma đầu luôn đến muộn đã đến rồi, Nghiêm Phàm cũng ở đó, nhưng đang ở xa xa khuân vác gỗ.

Cố Vân Hành đang dùng cành cây vẽ gì đó trên mặt đất. Dung Khi ngồi khoanh chân bên cạnh hắn, cầm dao găm, xử lý gỗ với vẻ mặt vô cảm.

Trước mặt hai người còn có một đống lửa, trên đó đang nướng một con thỏ vàng ruộm. Dầu mỡ từ từ chảy ra, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Bên trong bụng thỏ nhét một loại thảo mộc không rõ tên, tỏa ra mùi hương kỳ lạ dưới sức nóng của lửa.

Lúc này, Cố Vân Hành dừng tay, lấy con thỏ nướng xuống khỏi giá, đưa cho Dung Khi.

Tên ma đầu kia lại cau mày không chịu nhận, như thể đang nói "quá nóng".

Cố Vân Hành liền cắm cành cây xiên thịt thỏ xuống đất, đợi nó nguội bớt.

Giữa hai người không có nhiều lời, tên ma đầu vẫn giữ vẻ mặt khó chịu với tất cả mọi người. Nhưng Phương Nhược Dao cảm thấy bọn họ dường như có gì đó khác lạ so với trước đây, nhưng cụ thể là gì, nàng ta lại không nói rõ được.

Nàng ta cau mày suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, không nghĩ nữa, mà vui vẻ bước tới chào hỏi Cố Vân Hành.

Đối với Phương Nhược Dao, ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày khác trên đảo, cả bọn đều đang nỗ lực đóng thuyền.

Điều khác biệt duy nhất là, trước khi bắt đầu làm việc, nàng ta lại được ăn thỏ nướng do đại ma đầu làm. Thỏ nướng rất thơm, da giòn thịt mềm, được khử mùi tanh bằng thảo mộc, lại còn thêm một loại bột màu trắng gọi là "tân thảo".

Nàng ta chỉ cắn một miếng, đã suýt nữa thì cảm động đến rơi nước mắt. Lưu lạc trên hoang đảo mấy tháng trời, đây là lần đầu tiên nàng ta được ăn thỏ nướng ngon như vậy! Trong khoảnh khắc đó, nàng ta hoàn toàn bội phục tên ma đầu này, thậm chí còn lấy hết can đảm khen ngợi y vài câu.

Tên ma đầu dường như cảm thấy bất ngờ, nhướng mày hỏi nàng ta: "Ngươi chưa từng ăn thỏ nướng do Cố Vân Hành làm sao?"

Phương Nhược Dao thầm nghĩ: Quả nhiên là người của Ma Cung, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để châm chọc người khác.

Tuy nàng ta rất muốn nói đỡ cho Cố Vân Hành, nhưng rõ ràng là trong chuyện nướng thỏ này, hắn đã thua thảm bại!

"Cố ca ca căn bản không biết làm, huynh ấy toàn ăn đồ ăn do ta và ca ca ta làm."

Tên ma đầu nghe vậy, đầu tiên là sững người, sau đó cười phá lên.

Phương Nhược Dao cảm thấy không ổn, áy náy nhìn Cố Vân Hành, nhưng lại thấy Cố Vân Hành không hề tức giận, ngược lại còn nhìn tên ma đầu với ánh mắt vui vẻ, trong mắt ẩn chứa ý cười bất lực.

Phương Nhược Dao mơ hồ nhận ra sự khác biệt là gì rồi —— dường như bóng ma bao trùm trong lòng Cố ca ca đã biến mất.

Việc đóng thuyền vẫn đang tiến hành thuận lợi.

Ba người đảo Tây đã từng đóng thuyền cùng thuyền trưởng suốt mấy tháng, vẫn còn nhớ một chút, nếu có gì không hiểu, mấy người cùng nhau thảo luận, luôn có thể tìm ra cách giải quyết. Khi hoàng hôn buông xuống, hai nhóm người chia tay nhau, trở về chỗ ở của mình.

Trong hang động, Nghiêm Phàm đã nướng xong thịt, còn nấu một nồi canh rau dại xanh đen.

Dung Khi liếc nhìn rồi chê bai: "Bổn tọa không đói."

Nghiêm Phàm không khuyên thêm nữa, xấu hổ lùi vào góc hang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!