Phương Liễm sau khi bái tế xong cùng muội muội, quay lại thì thấy hai người đang im lặng không nói gì. Hắn định nói gì đó, ánh mắt quan sát hai người, bỗng cảm thấy bầu không khí có chút ngưng trệ.
Do dự một lúc, Phương Liễm vẫn lên tiếng: "Du Chi, Tội Danh Lục là do gia phụ viết, có thể giao lại cho ta mang về không?"
Yêu cầu này rất hợp tình hợp lý, Cố Vân Hành liền lấy quyển sách từ trong ngực ra. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Dung Khi giật lấy.
Dung Khi chưa bao giờ là người nói lý lẽ, y nói thẳng: "Đây rõ ràng là do hai bọn ta cùng lấy được, tại sao ngươi lại tự ý quyết định?"
Cố Vân Hành sờ mũi, im lặng buông tay.
Dung Khi liền quay sang nhìn Phương Liễm, lạnh lùng nói: "Thứ này, thuộc về bổn tọa."
Phương Liễm cau mày: "Chuyện này..."
"Ngươi sao lại không nói lý lẽ như vậy chứ!" Phương Nhược Dao vẫn chưa hết xúc động, liền tức giận nói: "Đây rõ ràng là di vật của phụ thân ta! Tại sao lại thuộc về ngươi?"
Dung Khi cười lạnh: "Đồ vật trong khu di tích vô chủ, đương nhiên ai nhặt được trước thì thuộc về người đó."
Phương Nhược Dao sững người, chỉ vào Dung Khi: "Ngươi... ngươi đây là ngụy biện!"
"Thôi được." Phương Liễm giơ tay ngăn nàng ta lại, nói: "Chúng ta có thể tìm thấy hài cốt của phụ thân, cũng là nhờ... Dung hữu sứ đã mời chúng ta ra khơi hôm đó." Hắn nhìn người bạn bên cạnh, nói tiếp, "Ít nhất là trên hoang đảo này, chúng ta không cưỡng cầu."
Dung Khi nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng: "Cho dù ra khỏi đảo này, ngươi cũng không lấy lại được đâu."
Nói xong, y liền cất Tội Danh Lục vào trong ngực.
Sau đó, mọi người quay trở lại đường cũ.
Hang động ban đầu đã bị đá lở vùi lấp vì động đất, không thể ở được nữa, nên bọn họ quyết định tìm nơi ở mới.
Ba người đảo Tây đã dò xét địa hình xung quanh từ trước, nắm rõ những hang động có thể trú ẩn gần đó, ngoài những hang đã bị phá hủy trong trận động đất, còn lại vài hang động nhỏ, nhưng những hang này không có lối đi dài, nên không chắn gió được mấy, bên trong cũng chật hẹp hơn.
Dung Khi liền dẫn Nghiêm Phàm rời đi, hai người tìm một hang động khác, ở riêng, tách khỏi ba người kia.
Mấy ngày sau, bọn họ lại bắt đầu kế hoạch đóng thuyền bên cạnh con sông, nhưng lần này không còn mối đe dọa từ tên sát nhân, bọn họ có thể tự do hành động, tiến độ ngược lại nhanh hơn rất nhiều.
Dung Khi buổi sáng tập hợp cùng bọn họ, nhận nhiệm vụ xong liền tự mình đi làm, ngay cả khi ăn cơm, cũng chỉ ăn cùng Nghiêm Phàm, tách biệt rõ ràng với ba người kia.
Y dường như đã quyết tâm phủi sạch quan hệ với Cố Vân Hành, ngoài việc đóng thuyền, gần như không giao tiếp gì với hắn.
Sắc mặt Cố Vân Hành ngày càng u ám, ngay cả Phương Nhược Dao cũng nhận ra điều kỳ lạ. Một đêm nọ, Phương Nhược Dao lặng lẽ nhìn Cố Vân Hành đang đứng ở cửa hang hứng gió, không nhịn được chọc chọc huynh trưởng, rồi lại chỉ chỉ.
Phương Liễm: "..."
Hắn nắm lấy tay muội muội, giục nàng ta ngủ ngoan.
Đợi huynh muội Phương gia ngủ say, Cố Vân Hành đứng dậy ra khỏi hang.
Đêm trên đảo rất lạnh, gió thổi xào xạc qua những tán lá.
Trong một hang động khác, ánh lửa bập bùng.
Nghiêm Phàm sau khi ngủ say liền không chút kiêng dè, thỉnh thoảng lại ngáy khe khẽ, sau khi ngáy xong, cậu ta lại m*t mát miệng, lẩm bẩm không rõ.
Dung Khi cau mày trong giấc ngủ, trở mình quay lưng lại với Nghiêm Phàm.
Một lúc sau, Dung Khi vẫn nhắm mắt, nhưng sắc mặt ngày càng khó coi.
Trước đây khi còn đông người thì không thấy gì, bây giờ trong hang động nhỏ này, tiếng động của người kia lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!