Chương 45: Nhà tù giữa biển khơi (5)

Ba người liều mạng chạy về phía lối ra, khi ra khỏi cửa đá phía sau thác nước, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn từ dưới lòng đất truyền đến, tiếp theo là những tiếng nổ liên tiếp, mặt đất cũng rung chuyển không ngừng.

Dung Khi nhìn lối vào, nhất thời không nói nên lời.

Nhà tù đã bị phá hủy, e rằng sẽ không còn manh mối nào về Thiên Nguyên Sách nữa.

"Ca! Cuối cùng hai người cũng ra rồi!" Giọng nói vui mừng của Phương Nhược Dao vang lên từ phía sau, ba người nhìn sang, thấy nàng ta chạy thẳng về phía bọn họ, "Cố ca ca, muội biết huynh sẽ không sao mà!"

Dung Khi nhếch mép, vừa định trợn trắng mắt, thì thấy Phương Nhược Dao quay sang nhìn mình.

Y cau mày, liếc nhìn nàng ta.

Phương Nhược Dao rụt rè nói: "Đại... đại ma đầu, ngươi cũng không sao chứ?"

—— Đúng vậy, làm ngươi thất vọng rồi.

Dung Khi cười lạnh một tiếng, vừa định mở miệng.

Phương Nhược Dao: "Thật tốt quá, tất cả mọi người đều còn sống!"

Dung Khi: "..."

Phương Liễm ho khan một tiếng bên cạnh.

Phương Nhược Dao liền chạy đến bên huynh trưởng, nắm lấy cánh tay hắn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Phương Liễm nói: "Sau khi động đất kết thúc, chúng ta đã dọn dẹp đá vụn, quay trở lại hang động, rồi phát hiện ra lối vào đường núi ở bên trong."

Đi qua đường núi, có thể đi thẳng vào trong núi, đến cửa nhà tù.

Chỉ là dọn dẹp mất một chút thời gian, nên mới đến muộn.

Cố Vân Hành: "Tên quái nhân đã chết, từ nay về sau chúng ta không cần phải trốn tránh trên đảo này nữa."

Dung Khi nheo mắt: "Nghiêm Phàm đâu?"

Phương Nhược Dao: "Ồ, hắn á? Đi săn rồi."

Dung Khi không hỏi thêm nữa, y nhìn về phía cửa đá, sắc mặt phức tạp.

"Tên quái nhân đó không phải vì đuổi theo chúng ta mà quay lại nhà tù." Bị trọng thương, sắp chết, vậy mà hắn lại chọn quay về hố xương sâu dưới lòng đất, như thể đã chọn sẵn nơi an nghỉ cuối cùng cho mình.

Dung Khi nhìn Cố Vân Hành: "Lúc cuối cùng, hắn còn tỉnh táo không?"

Cố Vân Hành cũng không biết, chỉ thở dài một tiếng.

Mấy người ngồi vây quanh khoảng đất trống phía xa, nói chuyện về những gì đã thấy trong nhà tù.

"Công pháp có thể khiến người ta hao hết nội lực mà chết... hơi giống bí pháp 'Ảnh Thực' của Ảnh Môn, có thể biến công lực của đối phương thành của mình, trong thời gian ngắn có thể trở thành cao thủ." Phương Liễm nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Ảnh Môn bị chính phái bài xích, cũng là vì bí pháp này quá tà ác."

Cố Vân Hành: "Vậy thì có thể giải thích được, võ công của hắn cao cường hiếm thấy, chắc là đã hấp thụ nội lực của không ít cao thủ trong nhà tù."

Dung Khi: "Loại quái vật này, cho dù trong Ma môn, cũng không được hoan nghênh."

Không khó để tưởng tượng, sau khi hắn trưởng thành, nhất định sẽ khiến mọi người kiêng dè. Cho dù là Đường Phi Giáp cải tạo cơ quan, hay thuật dùng độc kỳ lạ của Độc nương tử, hay Tề Nhạn Ca... bọn họ có lẽ đều đã tham gia vây công, nhưng đều thất bại.

"Vậy..." Giọng Phương Nhược Dao vang lên, mắt nàng ta đỏ hoe, "Phụ thân cũng ở dưới đó, phải không?"

Phương Liễm nhìn dáng vẻ đau lòng của muội muội, thở dài. Lúc phụ thân mất tích, muội muội vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, tuy lớn lên luôn miệng nói không quan tâm, nhưng mỗi khi gặp chuyện không vui, nàng ta lại nhìn chằm chằm vào chiếc trống lắc mà phụ thân để lại cho mình. Nhưng có một số chuyện, hắn phải cho nàng biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!