Chương 43: Nhà tù giữa biển khơi (3)

Dung Khi che chắn cho cây nến trong tay ngay khoảnh khắc rơi xuống. Phía dưới không sâu lắm, nhưng vẫn khiến y đau điếng người. Đợi y mặt mày âm trầm bò dậy khỏi mặt đất, thì bất ngờ đối diện với một khuôn mặt xương xẩu.

Dung Khi: "!"

Y vội vàng lùi lại, giữ một khoảng cách. Sau khi phát hiện ra đối phương chỉ là một bộ xương khô, y không khỏi cảm thấy bực bội.

Ai lại thiếu đạo đức như vậy, chết ở cái nơi này chứ. Nếu là người nhát gan, chắc đã bị dọa chết tại chỗ luôn rồi.

Y quan sát xung quanh, thấy nơi này là một căn phòng, đồ đạc đầy đủ, thậm chí còn có chăn đệm quần áo. Thứ duy nhất lạc lõng là bộ xương khô đang quỳ gối giữa phòng.

Người của Ma Cung không câu nệ tiểu tiết, bộ xương khô kia chỉ là nhìn thoáng qua thì đáng sợ thôi. Y lại gần quan sát kỹ hơn, dựa vào bộ quần áo rách nát bên ngoài, y đoán đối phương là tù nhân bị giam giữ.

Sẽ là ai đây ta?

Trong phòng hơi tối, Dung Khi nhìn cây nến trong tay, mới phát hiện sắp cháy hết. Y lại cẩn thận kiểm tra căn phòng, tìm thấy vài cây nến mới trong tủ quần áo. Sau khi thắp sáng, cuối cùng cũng sáng sủa hơn nhiều.

Y thay nến, rồi định rời khỏi căn phòng. Vừa mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "lạch cạch" kỳ lạ phía sau. Dung Khi cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện bộ xương khô kia đã ngồi dậy được một nửa.

Dung Khi: "..."

Y cố gắng kìm nén ý muốn bỏ chạy, nhìn chằm chằm vào nó, nhưng bộ xương khô không động đậy nữa, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dậy nửa chừng.

Dung Khi cau mày, y xưa nay không tin ma quỷ, nhưng cũng không khỏi cảm thấy sởn gai ốc. Y bình tĩnh lại, tiếp tục đẩy cửa.

Lần này, y hoàn toàn nhìn rõ.

Theo cánh cửa mở ra, bộ xương khô từ từ đứng dậy, quay người lại, đối diện với Dung Khi.

Dung Khi nghiến răng: "Giở trò ma quỷ."

Y một tay cầm nến, tay kia nhanh chóng b*n r* vài ám khí —— bộ xương khô đổ sụp xuống đất.

Dung Khi đột nhiên quay đầu nhìn cánh cửa, phát hiện có sợi dây quấn quanh cửa, đầu kia buộc vào bộ xương khô.

Y đẩy cửa, sợi dây căng ra, kéo bộ xương khô đứng dậy; lúc này y rảnh tay bắn ám khí, cửa đóng lại, bộ xương khô lại trở về vị trí cũ.

—— Trò rối.

Y lại mở cửa ra, nhìn bộ xương khô đứng dậy, trong lòng Dung Khi dâng lên nhiều nghi vấn.

Mỗi cơ quan đều có ý nghĩa riêng của nó, vậy chỗ này là vì sao? Chỉ đơn giản là để dọa người ư?

Bộ xương khô bị dây kéo đứng dậy, đầu cúi xuống, xương sống cong vẹo, tay phải giơ lên một cách kỳ quái, Dung Khi nhìn theo hướng tay xương, bỗng nhiên mở to mắt.

Trên trần nhà tối đen, chi chít chữ viết và hoa văn.

Dung Khi giơ cao cây nến, ánh lửa bập bùng chiếu sáng những dòng chữ, từ từ kể lại quá khứ của chủ nhân căn phòng.

Lại là Truy Phong Trục Điện Tề Nhạn Ca.

Vị thánh sứ của Hắc Liên Giáo, người nổi tiếng với khinh công đệ nhất thiên hạ này, đã mất tích từ mười mấy năm trước, y vốn tưởng những tù nhân bị giam giữ ở đây đều có liên quan đến vụ án diệt môn của Phương gia năm xưa, nhưng hóa ra không phải vậy.

Tề Nhạn Ca không hề tham gia vào vụ thảm sát diệt môn của Phương gia, chỉ là một trong những người của Ma giáo bị Phương Nguyên Khánh xử lý trên con đường báo thù.

Tương truyền, Tề Nhạn Ca xuất thân danh môn, nhưng vì bản tính bất chính mà làm nhục sư muội, sau khi bị phát hiện, lại tức giận g**t ch*t sư phụ. Đệ tử trong môn phái truy sát hắn ba năm, Tề Nhạn Ca bèn gia nhập Hắc Liên Giáo. Sau đó nhiều năm, hắn chuyên môn giết hại những người cùng môn phái trước đây, thậm chí cả những môn phái có quan hệ tốt với hắn cũng không tha.

"... Lão tặc kia đúng là đồ lòng lang dạ thú, lại dám làm nhục sư muội, còn muốn vu oan giá họa cho ta... Mọi người trong môn phái đều tin lời lão nói một phía... Sư muội đã chết, ta không còn gì vướng bận, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, thà làm kẻ ác sống tự do tự tại trên đời, cũng không muốn cùng đám đạo đức giả kia..."

Dung Khi đọc lướt qua những dòng chữ dày đặc trên vách đá, chỉ cảm thấy lời đồn và sự thật lại khác biệt đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!