Chương 42: Nhà tù giữa biển khơi (2)

Thiên Nguyên Sách còn chưa thấy bóng dáng đâu, tên ma đầu nào đó đã mặc định là của mình rồi. Vẻ mặt quyết tâm của y khiến Cố Vân Hành tò mò, lại một lần nữa hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Nói cho ngươi cũng không sao." Dung Khi nắm lấy vạt áo Cố Vân Hành, sóng vai đi trên bậc thang tối tăm, nói: "Ta không có hứng thú với tâm pháp trong Thiên Nguyên Sách. Chỉ là Trâu Ngọc Xuyên dùng nó làm thử thách, để chúng ta tranh giành vị trí cung chủ đời tiếp theo của Ly Hỏa Cung."

Nghĩ đến lúc ra khơi còn tràn đầy tự tin, rồi lại liên tưởng đến những tai ương gặp phải sau đó, Dung Khi có chút buồn bực: "Nếu không phải vận may không tốt, ta đâu cần phải chịu khổ ở đây!"

Cố Vân Hành bật cười: "Lưu lạc ở đây cùng Cố mỗ, lại khiến hữu sứ chịu oan ức rồi."

Dung Khi hừ lạnh một tiếng: "Vì vậy, ngươi nên hiểu Thiên Nguyên Sách có ý nghĩa gì với ta rồi chứ?"

"Hóa ra hữu sứ lặn lội đường xa là vì muốn làm cung chủ Ly Hỏa Cung." Cố Vân Hành chợt hiểu ra: "Nhưng theo ta được biết, Trâu cung chủ đang ở tuổi tứ tuần, sao lại sớm thoái vị nhường ngôi như vậy?"

Dung Khi: "Chuyện này không cần nghĩ nhiều. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, ta có thể dẫm Hứa Yếm và Thẩm Khí dưới chân."

Cố Vân Hành im lặng hồi lâu. Ngay từ những cuộc trò chuyện trước đó với Dung Khi, hắn đã biết ba đồ đệ của Trâu Ngọc Xuyên bất hòa với nhau. Nhưng Trâu Ngọc Xuyên là người mưu mô, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ trong vài năm đã đưa Ly Hỏa Cung lên vị trí đứng đầu Ma môn, một người như vậy, thật sự sẽ dễ dàng giao lại quyền lực sao?

Hắn trầm giọng nói: "Một khi đã ngồi lên vị trí cung chủ, ngươi sẽ không còn đường lui nữa."

"Ta không cần đường lui." Dung Khi cười, "Cố Vân Hành, ngươi quên rồi sao? Ta vốn là kẻ ác, tay dính đầy máu tươi, cũng không định rửa sạch."

Trong im lặng, hai người đi xuống hết bậc thang.

Dung Khi nhìn khung cảnh tối đen trước mặt, bất mãn lẩm bẩm: "Cái nơi quỷ quái này đúng là chỗ nào cũng không có ánh sáng."

Cố Vân Hành an ủi y: "Vì là nhà tù, chắc chắn sẽ có thứ để thắp sáng."

Dựa vào chút ánh sáng le lói từ lối vào phía sau, Cố Vân Hành nhìn quanh một lượt, phát hiện ra giá nến và đá lửa trên vách đá phía trước.

Ngọn nến được thắp lên, ánh sáng vàng vọt chiếu sáng lối đi sâu hun hút, dưới chân lát gạch xanh, hai bên là vách đá lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập hơi ẩm và lạnh lẽo.

Cố Vân Hành tháo giá nến xuống, đưa cho Dung Khi, còn mình thì vừa đi vừa dùng đá lửa thắp sáng những cây nến khác dọc đường. Lối đi bị đóng kín không biết bao nhiêu năm tháng dần dần thức tỉnh, từng chút một hiện ra trước mắt hai người.

Cố Vân Hành sờ lên hoa văn trên vách đá: "Nghe nói năm đó có vô số ma đầu bại trận dưới tay Phương Nguyên Khánh, bây giờ lại chẳng mấy ai nhớ đến."

Dung Khi: "Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay chỉ có kẻ chiến thắng mới được lưu danh."

Cửa lối đi cũng có cửa đá, đóng kín mít. Dung Khi tìm kiếm một lúc, nhanh chóng phát hiện ra manh mối, y ấn nhẹ vào một chỗ, bên cạnh cửa đá từ từ hiện ra một ô vuông, để lộ ổ khóa.

Dung Khi thử dùng dao găm cạy ổ khóa, nhưng không thành công. Y đưa tay ra hiệu cho Cố Vân Hành: "Đưa cây kim cho ta."

Âm Hoàn Thứ Cốt Châm của y đã dùng hết trong cuộc chiến với tên quái nhân, bây giờ chỉ còn lại cây "kim thêu" trong tay Cố Vân Hành.

Cố Vân Hành liền đưa cho y.

Dung Khi cầm cây kim nhỏ đâm vào ổ khóa, cẩn thận loay hoay một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng "tách" rất nhỏ, y mỉm cười: "Mở rồi."

Cố Vân Hành cảm thán: "Không ngờ hữu sứ còn có tài mở khóa."

Dung Khi trả kim lại cho hắn: "Chuyện này có gì đâu, bản tọa thiên phú dị bẩm."

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi dùng tay đẩy cửa đá, vận nội lực đẩy ra

-- cánh cửa đá nặng nề mở ra, để lộ những bộ xương trắng ởn lạnh phía sau.

Chúng như thể đang chắn trước cửa lúc còn sống, cửa vừa mở ra, liền đổ rạp xuống đất. Nhìn quanh, khắp nơi đều là xương trắng.

Dung Khi quan sát quần áo còn sót lại, cau mày: "Không phải tù nhân bị giam giữ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!