Chương 41: Nhà tù giữa biển khơi

Cố Vân Hành nhìn y chăm chú, ánh mắt lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt y, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng.

Một cái miệng đẹp như vậy, làm sao có thể thốt ra những lời lạnh lùng như thế?

Cố Vân Hành: "Ta cứ tưởng hữu sứ là người không câu nệ tiểu tiết. Chẳng lẽ không nên lôi kéo ta, để ta làm việc cho ngươi sao?"

Dung Khi cười khẩy: "Vậy ngươi thử trói Phương Liễm cho ta xem?"

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi nhướng mày: "Không nỡ sao?"

Cố Vân Hành trầm ngâm nói: "Cũng không phải là không được."

Dung Khi sững người.

"Sau khi trói hắn lại, ngươi định làm gì với hắn?" Cố Vân Hành hỏi: "Đâm Thứ Cốt Châm vào người hắn lần nữa? Ngươi nghĩ trên người hắn có thứ ngươi muốn sao?"

Dung Khi hiểu ra, Cố Vân Hành hoàn toàn không có ý định động đến Phương Liễm, vừa rồi chỉ là đang trêu chọc y thôi. Vì vậy, y cười khẩy: "Nếu hắn không biết tung tích của Phương Nguyên Khánh, ta sẽ giết hắn, vô dụng thì giữ lại làm gì."

Sắc mặt Cố Vân Hành trầm xuống.

Dung Khi không nhìn thấy, nhưng cũng nhận ra từ sự im lặng của hắn.

"Ngươi luôn miệng nói mình không phân biệt chính tà, nhưng trong thâm tâm lại không thể thấy kẻ ác hoành hành." Y nói nhỏ, "Cố Vân Hành, chẳng phải vậy sao?"

Cố Vân Hành im lặng hồi lâu, hai người cứ giữ nguyên tư thế, im lặng giằng co trong không gian tối tăm dưới lòng đất.

Một lúc sau, Cố Vân Hành hỏi: "Vậy ngươi đã đưa Phương Liễm quay về chưa?"

Dung Khi nghe vậy liền sững người, rồi như nghe được chuyện cười: "Ai thèm quan tâm sống chết của hắn? Bổn tọa đương nhiên là bỏ hắn lại chỗ cũ rồi! Tính toán khoảng cách, hắn bò một ngày một đêm chắc cũng về được."

Cố Vân Hành: "... Thật sao?"

Dung Khi nói với vẻ hung dữ: "Chuyện này còn có thể giả sao? Ngươi không nghĩ chỉ một câu nhờ bổn tọa chăm sóc, bổn tọa sẽ phải vất vả mang hắn theo chứ?"

Cố Vân Hành bất lực thở dài trước những chữ "bổn tọa" liên tiếp này, hắn biết rõ khinh công của Dung Khi nhanh chậm ra sao, nhưng rõ ràng y đã đến muộn hơn hắn một chút, khoảng thời gian chậm trễ này nếu nói không phải do bị ai đó kéo chân, Cố Vân Hành không tin lắm.

"... Dù sao cũng đa tạ hữu sứ đã tha mạng cho hắn."

Nghe vậy, Dung Khi như bị nghẹn lời, một lúc sau mới nói với vẻ chán ghét: "Đừng nói những lời buồn nôn như vậy." Y chỉ không muốn gây thêm rắc rối trên hoang đảo này thôi!

Trong lúc hai người nói chuyện, dưới lòng đất dường như đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không còn rung chuyển nữa.

Dung Khi đẩy hắn, nói: "... Ngươi dậy trước đi."

Cố Vân Hành liền hoàn hồn, sau khi đứng dậy, hắn thuận tay kéo y lên, nghĩ một chút, lại lấy cớ xung quanh quá tối, không buông tay ra.

Dung Khi không mấy để tâm, y vịn vào vách đá, dùng ngón tay sờ thấy vài vết xước, cau mày nói: "Địa huyệt này xuất hiện thật kỳ lạ. Cố Vân Hành, ngươi phát hiện ra gì vậy?" Phương Nhược Dao đã nói, Cố Vân Hành ở lại trong hang động lâu như vậy là vì phát hiện ra điều gì đó. Y muốn nghe xem, rốt cuộc là thứ gì đáng để hắn mạo hiểm như vậy.

Cố Vân Hành liền kể lại quá trình hắn cứu Phương Nhược Dao ra ngoài.

Hắn cũng chỉ đến sớm hơn Dung Khi một chút, nhưng cũng chính nhờ khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã kịp thời đưa Phương Nhược Dao ra khỏi hang động, cũng vô tình phát hiện ra một khe hở trên vách đá sâu bên trong hang.

"Lối vào chắc là bị người ta dùng đá chặn lại, lúc động đất vừa hay bị chấn động rơi xuống, mới lộ ra manh mối."

Dung Khi ngạc nhiên: "Ý ngươi là, đã từng có người đến đây trước chúng ta?"

Cố Vân Hành: "Ta còn nhìn thấy những vết xước kỳ lạ gần lối vào. Giống như có người đã để lại dấu vết, rồi lại bị xóa đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!