Chương 4: Đêm lạnh giá

Dung Khi s* s**ng thân thuyền đổ nát, thất vọng tràn trề, cũng chẳng còn sức nói gì, dựa lưng vào mạn thuyền, ngồi phịch xuống.

Cố Vân Hành cũng chẳng khá hơn, vết thương ở chân không chịu nổi thêm dày vò, tuy đã điểm huyệt cầm máu, nhưng gân cốt bị tổn thương thì sao có thể hồi phục ngay được.

"Vào trong tránh gió trước đã." Cố Vân Hành vừa nói ra mới phát hiện cổ họng khô khốc. Tình cảnh hiện tại thật quá tệ, thân thể trọng thương không nói, bạn đồng hành duy nhất còn là một kẻ ác độc có thể trở mặt bất cứ lúc nào.

Dung Khi im lặng hồi lâu.

Cả hai đều không phải loại người chịu ngồi chờ chết, đã may mắn sống sót, con đường phía trước vẫn phải tiếp tục.

Bên trong khoang thuyền rất lộn xộn, nước biển đã cuốn trôi nhiều vật nhỏ, chỉ còn lại vài cái bàn ghế, mà cũng đều gãy nát. Đáng lẽ, sau khi trôi dạt trên biển lâu như vậy, khoang thuyền phải rất ẩm ướt, nhưng có lẽ do gió trên đảo quá mạnh, nên đã hong khô gần hết.

Dung Khi đi đến chiếc tủ bị đổ, cửa tủ đã bung ra, bên trong trống rỗng. Y lại s* s**ng một lượt, nhưng nửa thân thuyền này cũng chỉ còn lại một đống ván gỗ mục nát.

"Dùng mặt bàn này che cái lỗ ở phía Đông, ít ra cũng đỡ gió hơn một chút." Cố Vân Hành nói.

Lỗ hổng phía Đông chính là lối vào của hai người. Tuy nhiên, khoang thuyền này lỗ chỗ toàn lỗ thủng, bịt một cái cũng chỉ là làm cho có. Dung Khi không động đậy một lúc, sau đó mới chậm chạp bê bàn ghế xiêu vẹo đến che lại, rồi dựa lưng vào ván gỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi —— không hề quan tâm đến vết thương của người đi cùng.

Người của Ma Cung vốn dĩ không có lòng tốt, Cố Vân Hành cũng không ép buộc, tự mình xử lý vết thương.

Trong không khí tràn ngập mùi tanh mặn của nước biển, tiếng gió rít gào bên tai, hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, cứ như vậy một lúc lâu, cho đến khi đêm khuya, cái lạnh cắt da cắt thịt đánh thức Dung Khi.

——Đã rất lâu rồi y chưa từng bị lạnh tỉnh giấc.

Nhưng tay chân lạnh cóng lại cho thấy tình cảnh hiện tại.

Từ trước y đã mơ hồ cảm thấy ban đêm trên hoang đảo sẽ khó khăn, nhưng không ngờ lại khắc nghiệt đến vậy. Giang Nam cũng có gió, nhưng luôn nhẹ nhàng êm dịu, ngay cả khi sấm sét mùa hè, cũng chưa từng có cơn gió cuồng nộ như thế này.

Y liếc nhìn Cố Vân Hành bên cạnh. Chưởng môn Thiên Cực Môn, một kẻ thù khó lường và khó chơi. Trừ khi bất đắc dĩ, Dung Khi thực sự không muốn dây dưa gì nhiều với hắn, nhưng bây giờ... ít nhất là đêm nay, y không thể gây thêm chuyện.

Dung Khi thầm thở dài. Chiều nay y đã tìm kiếm khắp bờ biển nhưng không thấy bóng dáng ai, vì vậy cơ bản có thể khẳng định, đám thuộc hạ của Ma Cung đều đã chôn th*n d*** đáy biển.

Hoang đảo không người, y không biết bơi, không biết đóng thuyền, chỉ dựa vào một mình y, làm sao có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này chứ? Huống chi còn có kẻ địch bên cạnh, đúng là tiến thoái lưỡng nan, không thấy lối thoát.

"Hữu sứ cũng không ngủ được sao?" Cố Vân Hành không biết từ lúc nào đã mở mắt, ánh mắt sáng rõ, không có chút buồn ngủ nào.

——Còn giả vờ hỏi.

Dung Khi không có tâm trạng nói chuyện phiếm giữa đêm khuya, nghe vậy chỉ ngồi xếp bằng, vận chuyển nội công —— thời tiết lạnh lẽo thế này, nếu không có nội công hộ thể, e là sẽ chết cóng.

Thấy y không để ý đến mình, Cố Vân Hành cũng không tức giận, tự nói: "Vận công tuy có thể xua tan cái lạnh, nhưng cũng không thể vận cả đêm."

Dung Khi cười lạnh: "Vậy Cố chưởng môn có cách nào khác sao?"

Cố Vân Hành cúi đầu suy nghĩ một lát, lắc đầu: "E là chỉ có thể như vậy."

Dung Khi mỉa mai: "Cố chưởng môn đường xa ngàn dặm từ Giang Nam đuổi đến tận Đông Hải, có từng nghĩ sẽ rơi vào tình cảnh này không?"

Cố Vân Hành: "Tình cảnh này?"

Cùng là người lưu lạc nơi đất khách quê người, chẳng ai khá hơn ai. Cả hai cùng gặp nạn, vậy mà Dung Khi lại không hề tự ý thức được điều đó, lời nói ra cứ như muốn chọc tức người khác.

Dung Khi: "Chỉ tiếc cho bằng hữu của Cố chưởng môn, e là còn chẳng có được 'tình cảnh này'."

Hai người bọn họ, một kẻ bắt cóc Phương Liễm đến tận Đông Hải, một kẻ vì cứu Phương Liễm mà đuổi theo đến đây, vậy mà họ còn sống, còn Phương Liễm thì mất tích.

Những người mất tích giữa biển khơi mênh mông, có mấy ai có thể sống sót?

Giọng điệu của Cố Vân Hành quả nhiên trầm xuống: "Chọc giận ta thì hữu sứ được lợi ích gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!