Dung Khi dừng động tác. Y không nhìn thấy rõ, liền tiến sát lại gần Cố Vân Hành, cẩn thận ngửi xem mùi máu tanh phát ra từ đâu.
Dung Khi: "Ngươi bị thương?"
Cố Vân Hành: "Lòng bàn tay bị xước một chút, không sao."
Dung Khi nín thở, mò mẫm tìm vết thương, quả nhiên sờ thấy vết máu chưa khô trên lòng bàn tay phải của hắn.
Cố Vân Hành cười khổ: "Là ta tự làm. Tối qua thần trí mơ hồ, chỉ có thể dùng hạ sách này."
Dung Khi: "Cỏ cầm máu mà ngươi tìm được mấy hôm trước đâu?"
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao." Cố Vân Hành trầm giọng nói, "Bây giờ chúng ta nên lo lắng cho con thuyền."
Sắc mặt cả hai đều trở nên nghiêm trọng. Không xảy ra chuyện sớm không xảy ra chuyện muộn, lại đúng lúc bọn họ đóng thuyền xong mới xảy ra chuyện, mục đích rõ ràng không cần nói cũng hiểu. Tính thời gian, lúc này hai thầy trò Chu Viễn chắc đã ra khơi rồi.
Cố Vân Hành: "Chỉ có Chu Thuận bỏ thuốc. Thuyền trưởng cũng trúng chiêu. Ta thấy ông ấy hôn mê bất tỉnh, bị Chu Thuận mang đi luôn." Còn việc là để tránh bọn họ phát hiện ra điều bất thường mà cố tình diễn kịch, hay là thuyền trưởng hoàn toàn không biết gì, thì không ai rõ.
"Dung hữu sứ, bọn họ đều là người trên thuyền của ngươi, ngươi có biết lai lịch của họ không?"
Dung Khi nhíu mày, y chỉ biết hai thầy trò này là "người lái thuyền bình thường bị y bắt cóc ra khơi", nếu thân phận của bọn họ có vấn đề, thì rất đáng suy ngẫm.
"Lần này ta rời khỏi Ly Hỏa Cung chỉ vì một chuyện, mà người có cùng mục đích với ta chỉ có Hứa Yếm và Thẩm Khí." Dung Khi dường như đã hiểu ra điều gì đó, đáy mắt hiện lên sát ý, "Ta cứ tưởng bọn họ ngăn cản ta tìm Thiên Nguyên Sách, chỉ là ép buộc tàu thuyền ngừng hoạt động. Không ngờ, lại còn có hậu chiêu."
Ba cứ điểm ven biển của Ly Hỏa Cung kiểm soát tất cả tàu thuyền ra vào bến cảng. Bây giờ xem ra, con thuyền mà y vất vả tìm kiếm lúc trước, đằng sau cũng có bàn tay của bọn họ nhúng vào.
Y cười lạnh: "Chỉ giỏi dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi." Nếu không có gì bất ngờ, Chu Thuận chính là nội gián do Hứa Yếm hoặc Thẩm Khí cài vào.
Cố Vân Hành dường như cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của y: "Hèn gì Chu Thuận muốn giết ngươi."
"Giết ta?" Dung Khi chớp mắt, xác nhận mình vẫn bình an vô sự, mới hiểu ra: "Vậy là ngươi đã giao đấu với hắn à?"
Cố Vân Hành im lặng.
Dung Khi nheo mắt lại: "Vết thương trên tay ngươi cũng không phải tự mình làm ra, đúng không?"
Cố Vân Hành: "..."
Dung Khi có được câu trả lời từ sự im lặng của hắn.
Cố Vân Hành bất lực nói: "Võ công hắn không cao, gan cũng nhỏ, chỉ bị ta đỡ một chiêu đã sợ mất mật bỏ chạy rồi."
Nhớ lại cảnh tượng vừa mở mắt ra đã thấy thanh kiếm kề vào cổ tên ma đầu nào đó, Cố Vân Hành thừa nhận lúc đó hắn đã hoảng sợ, đến mức đưa tay ra đỡ.
Nhưng đối phương dường như không muốn nhận ơn.
Sắc mặt Dung Khi thay đổi liên tục, cuối cùng cũng nói ra một câu: "Cố Vân Hành, bổn tọa không phải là người biết ơn báo đáp, cho dù ngươi có cứu ta, ta cũng chưa chắc sẽ trả ơn." Chuyện ngu ngốc như liều mạng cứu người, nếu ở Ly Hỏa Cung sẽ bị mọi người cười nhạo.
Lúc này, những người khác trong hang lần lượt tỉnh lại. Bọn họ nhanh chóng biết được chuyện Chu Thuận hạ thuốc, nhất thời ai nấy đều buồn bã.
Phương Nhược Dao suýt nữa thì khóc: "Tại sao vậy? Con thuyền đó rõ ràng đủ chỗ cho tất cả mọi người, tại sao Chu thúc lại làm như vậy?"
Chu Thuận ít nói, kiệm lời, những ngày trên đảo rất quan tâm đến nàng ta. Trước đó vì Dung Khi mà bọn họ chia làm hai nhóm, Phương Nhược Dao còn lén lút buồn bã một thời gian, bây giờ càng không thể hiểu được.
Thấy muội muội như vậy, Phương Liễm chỉ biết thở dài.
Nghiêm Phàm ngồi một mình trong góc, im lặng khác thường.
Bọn họ đã chuẩn bị việc đóng thuyền lâu hơn Dung Khi và Cố Vân Hành rất nhiều, bây giờ công cốc, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!