Dưới ánh lửa lập lòe, vành tai Dung Khi hơi ửng đỏ, nhưng giọng nói lại bình tĩnh hơn: "Cố Vân Hành, nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ chúng ta sẽ sớm được quay về."
Một khi đã bước chân vào giang hồ, mỗi người lại trở về vị trí của mình.
Dù y và Cố Vân Hành đã từng có những ngày tháng nương tựa vào nhau, cũng không thể nào chống lại được con đường giang hồ xa xôi, cùng đi mà không cùng đến.
Hai người im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Hành nghiền xong thảo dược, gom lại vào lòng bàn tay. Dịch màu đỏ chảy ra từ kẽ tay theo đường vân tay, hắn liền bảo Dung Khi cởi áo ra, để lộ vết thương trên vai.
Dung Khi: "..."
Không ngờ Cố Vân Hành loay hoay nửa ngày lại là để bôi thuốc cho y, y nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: "Vết thương đã đóng vảy rồi, không cần cỏ cầm máu."
Cố Vân Hành: "Giảm sưng giảm đau, sẽ giúp ngươi mau lành hơn."
Dung Khi nhìn đám thảo dược trông rất đáng ngờ, bán tín bán nghi làm theo.
Vết thương trên vai y đã đóng vảy, nhưng xung quanh vết thương lại sưng đỏ bất thường, nhìn thoáng qua, trông rất đáng sợ.
Ánh mắt Cố Vân Hành hơi trầm xuống, không nói gì thêm, chỉ cẩn thận đắp thảo dược trong lòng bàn tay lên vết thương.
"Hít—" Dung Khi nhíu mày, cảm thấy cả bờ vai đều bị dịch màu đỏ không rõ tên bao phủ, không khỏi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Thảo dược đắp lên vết thương, chẳng mấy chốc đã có cảm giác mát lạnh lan tỏa trên da, còn hơi ngứa nữa.
Cảm nhận được sự thay đổi, Dung Khi sáng mắt lên, cảm giác này cũng giống như khi y bôi thuốc cầm máu trước đây.
"Cố đại môn chủ quả nhiên kiến thức uyên bác, ngay cả thảo dược cũng nhận ra." Y cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Cố Vân Hành lại bôi chỗ bã thuốc còn lại lên bàn tay bị thương của Dung Khi.
Không cần nói cũng biết, lòng bàn tay Dung Khi cũng bị nhuộm đỏ, y càng nhìn càng thấy ghê tởm: "Trông như dính đầy máu ấy."
Cố Vân Hành an ủi: "Đợi dịch khô lại, chắc sẽ đỡ hơn."
Ngày hôm sau, mọi người lần lượt tỉnh dậy.
Trong hang động yên tĩnh lạ thường, không ai nói chuyện.
Dung Khi nhíu mày, nhìn Nghiêm Phàm và những người khác, ba cái đầu lập tức cúi gằm xuống. Rồi y lại nhìn huynh muội Phương gia, Phương Nhược Dao đang ngủ gật, dựa vào vai huynh trưởng. Phương Liễm chạm phải ánh mắt của y, khẽ gật đầu chào hỏi.
Dung Khi: "..."
Y không có thời gian để đoán suy nghĩ của mấy người này, chỉ cảm thấy ai cũng kỳ quặc.
Thấy y tỉnh dậy, Cố Vân Hành múc một bát nước: "Dung hữu sứ, uống nước không?"
Dung Khi gật đầu, đứng dậy đi tới.
Đột nhiên y cảm thấy Cố Vân Hành vẫn là người bình thường nhất.
Không biết hắn đã dậy đun nước từ lúc nào, lúc này nước đã hơi nguội.
Một bát nước ấm xuống bụng, xua tan cái lạnh của đêm.
Dung Khi tối qua gần như không ăn gì, lúc này hơi đói, định vào rừng săn một con thỏ hoang để ăn.
Trước khi đi, y nhớ ra điều gì đó, hỏi Nghiêm Phàm chỗ nào thường có thỏ hoang xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!