Dung Khi lại hỏi về tình hình cụ thể của việc đóng thuyền, thuyền trưởng liền lộ vẻ mặt đau khổ, thở dài than ngắn. Ông vốn không giỏi đóng thuyền, có thể ghép nối con thuyền đến mức này đã là không dễ dàng rồi. Một số điểm mấu chốt, ông thực sự không hiểu được.
Dung Khi đi đến chỗ lỗ hổng, dùng ngón tay miết theo vết nứt, rồi lại đi đến mũi thuyền, kiểm tra phần đã ghép nối, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
"Nhìn ra gì rồi?" Giọng Cố Vân Hành vang lên từ phía sau.
Dung Khi quay đầu lại, thấy chỉ có một mình hắn, liền ra hiệu cho Cố Vân Hành lại gần.
Cố Vân Hành nhìn theo hướng nhìn của y, ánh mắt rơi vào ngón tay đang di chuyển trên thân thuyền.
Dung Khi: "Không thấy quen mắt sao?"
Cố Vân Hành: "Kỹ thuật mối nối mộng."
Lúc trước khi bọn họ trú ẩn trong khoang thuyền vỡ, Cố Vân Hành đã để ý đến kỹ thuật ghép nối ván gỗ trong khoang thuyền, sau đó còn áp dụng vào việc lợp mái nhà.
Dung Khi cúi xuống nhặt hai khúc gỗ còn sót lại trên mặt đất: "Vậy thì giao cho ngươi."
Chỉ vài lời ngắn gọn, hai người đã trao đổi xong thông tin. Cố Vân Hành cũng không từ chối, ngồi xuống bên cạnh thuyền, lấy Thứ Lân từ trong túi áo ra, bắt đầu đẽo gọt theo trí nhớ. Không lâu sau, hai đầu của hai khúc gỗ được đẽo thành hình dạng mối nối mộng. Sau đó, ghép hai mộng lại với nhau, hai khúc gỗ liền khớp vào nhau một cách hoàn hảo.
Cố Vân Hành mỉm cười: "Thế nào?"
Dung Khi nhận lấy hai khúc gỗ, hài lòng gật đầu: "Không tệ, trước đây ta đã xem thường ngươi rồi."
Không biết điêu khắc thì đã sao, từ nay về sau, trong mắt Dung Khi, Cố Vân Hành chính là chuyên gia về chạm khắc gỗ.
Y vừa định nói thêm vài câu, thì liếc thấy Phương Nhược Dao đang đi tới. Lời nói đến bên miệng liền nuốt trở lại, y xoay người, không muốn nghe thấy những lời ồn ào phía sau.
Cố Vân Hành nhìn bóng lưng y, lúc này cuối cùng cũng chắc chắn, tên ma đầu này dường như thực sự chán ghét người của chính phái.
Bên kia, cặp mối nối mộng mà Cố Vân Hành làm ra đã cho thuyền trưởng Chu Viễn một gợi ý lớn. Ông cầm hai khúc gỗ lên xem đi xem lại, miệng lẩm bẩm, hoàn toàn say mê.
Dung Khi không làm phiền ông, sai Nghiêm Phàm và Chu Thuận vào rừng đốn củi tìm vật liệu, còn mình thì đi dò xét xung quanh.
Trước khi đi, y quay đầu lại, tìm kiếm một vòng, thấy Cố Vân Hành đang nói chuyện gì đó với Phương Liễm.
Y thu hồi tầm mắt, không báo cho ai biết, chỉ định nhanh chóng đi rồi về, cố gắng quay lại trước khi trời tối.
Từ khi lên đảo, y chỉ hoạt động trong rừng, vì vậy đảo Tây đối với y vẫn còn rất xa lạ. Sự tồn tại của tên quái nhân luôn khiến y cảm thấy có điều gì đó mờ ám trên đảo.
Y không tin, tên quái nhân đó chỉ dựa vào việc ngày ngày lăn lộn trong rừng mà luyện được võ công cái thế. Hai hoang đảo bình thường, không thể nào nuôi dưỡng ra một con quái vật đáng sợ như vậy.
Sâu trong rừng có núi, trong núi lại có gì?
Dung Khi vận khinh công, chạy nhanh về phía ngọn núi gần nhất. Đến chân núi, mới phát hiện mười trượng trên mặt đất đều là vách đá dựng đứng.
Những tảng đá đen dựng đứng trước mặt, như một vị thần khổng lồ chắn đường, khiến người ta cảm thấy bất an.
Y xoay người bay lên, thân hình nhẹ nhàng như chim én, sau một hồi leo lên cao, y nhìn thấy một góc cảnh vật từ giữa vách đá: trước mắt vẫn là những ngọn núi trùng điệp, liên miên bất tận.
Núi non trùng điệp, lớp lớp xếp chồng lên nhau. Xa hơn nữa, tầm nhìn bị che khuất nên không nhìn rõ.
Dung Khi thu hồi tầm mắt, không tiếp tục leo lên nữa, nhân lúc trời sắp tối, y quay trở lại hang động.
Khi y đến nơi, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng sắp biến mất, bước vào lối đi, y mơ hồ ngửi thấy mùi thịt nướng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ.
Khi Dung Khi xuất hiện ở cửa hang, bên trong bỗng chốc im lặng.
Cố Vân Hành không ngồi cùng huynh muội Phương gia, hắn ngồi một mình ở góc hang, nhắm mắt điều tức. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!