Chương 35: Tập hợp trong hang động

Bốn người nhanh chóng di chuyển trong rừng.

Chu Thuận đi đầu, Phương Nhược Dao và Cố Vân Hành sóng vai đi phía sau Chu Thuận. Dung Khi đi theo sau cùng, không nói một lời nào kể từ khi xuất phát.

Cố Vân Hành liên tục quay đầu lại, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, vừa định mở miệng nói chuyện, Phương Nhược Dao lại hỏi hắn về những chuyện xảy ra sau khi rơi xuống biển. Từ ngày đầu tiên lên đảo, nàng ta đã cùng Phương Liễm ẩn náu trong rừng, sau đó lại vì tên sát nhân mà phải trốn tránh khắp nơi, vì vậy hoàn toàn không biết đối diện đảo Tây còn có một đảo Đông.

"Đúng rồi, Cố ca ca, sao huynh lại xuất hiện cùng tên đại ma đầu đó vậy?"

Cố Vân Hành rũ mắt, dường như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt dịu dàng hơn: "Tình cờ gặp nhau, liền cùng nhau đi đến đây."

Phương Nhược Dao hạ giọng, nói với vẻ nghiêm trọng: "Người của Ma Cung rất đáng ghét, huynh ấy chính là bị hắn bắt cóc, vừa rồi hắn còn muốn giết muội!"

Cố Vân Hành: "Hắn sẽ không giết muội."

Phương Nhược Dao sững người, rồi đắc ý nói: "Cũng đúng, có Cố ca ca ở đây, hắn đương nhiên không dám rồi."

Cố Vân Hành: "..."

Hắn đang định giải thích vài câu, thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khẩy, liếc mắt nhìn sang.

Dung Khi liền nhếch môi cười với hắn, nụ cười mang theo chút trêu chọc.

Cố Vân Hành thu hồi tầm mắt.

Phương Nhược Dao không hề nhận ra sự căng thẳng ngầm giữa hai người, vẫn đang líu lo kể về những ngày tháng lo lắng sợ hãi vừa qua.

Cố Vân Hành ngắt lời nàng ta: "Trên đảo có sát nhân ma, vẫn nên cẩn thận kín tiếng thì hơn."

Phương Nhược Dao vội vàng nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Cố ca ca nói đúng."

Cố Vân Hành: "Ta ra phía sau cảnh giới. Chu Thuận võ công bình thường, muội ở gần hắn, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Phương Nhược Dao không chút nghi ngờ, che miệng nói nhỏ: "Vậy huynh hãy cẩn thận tên ma đầu đó."

Cố Vân Hành nhất thời không biết nói gì, đành bất lực gật đầu.

Dung Khi nhìn hai người "thì thầm" hồi lâu, thấy Cố Vân Hành quay lại phía mình, không khỏi nhướng mày.

"Sao không ở cạnh Phương cô nương của ngươi đi, lại đến đây làm cái gì?"

Cố Vân Hành nhíu mày: "Dung hữu sứ nói năng cẩn thận."

Dung Khi: "Trước đây còn thấy tiếc cho ngươi, bây giờ xem ra, Cố môn chủ đúng là diễm phúc không cạn."

Cố Vân Hành: "Ta và Phương cô nương không có tư tình, hữu sứ sao cứ phải bôi nhọ một tiểu cô nương chứ?"

Dung Khi lạnh lùng nói: "Bôi nhọ nàng ta? Ta không rảnh rỗi như vậy!"

Cũng nên tự xem lại bản thân, vừa gặp mặt đã quấn quýt lấy nhau, thật sự tưởng y không nghe thấy hai người nói chuyện sao?

Cố Vân Hành nhận ra sự bất mãn của y, dịu giọng nói: "Dọc đường, hữu sứ dường như im lặng hơn nhiều."

"Người của Ma Cung nói năng tùy tiện, chỉ một câu nói cũng có thể khiến Phương cô nương không vui." Dung Khi nhếch môi, cố tình bắt chước giọng điệu của Phương Nhược Dao, "Có Cố ca ca ở đây, ta đương nhiên không dám nói bậy."

Giọng điệu của y cố tình kéo dài ba chữ "Cố ca ca", trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

"..."

Cố Vân Hành nghe ba chữ đó từ miệng người nọ nói ra, trong lòng bỗng dưng thấy hơi nhột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!