Chương 33: Lần đầu đặt chân lên đảo Tây

Rạng sáng ngày thứ mười, khi trời còn mờ tối, hai bóng người một trước một sau chạy nhanh về phía bờ biển.

Trên mặt biển, hơi nước hòa quyện với sương sớm, mờ ảo như một tấm voan trắng. Nhìn ra xa, chỉ thấy sóng nước dập dềnh, xa hơn nữa là một vùng mênh mông.

Dung Khi nheo mắt, cẩn thận quan sát trong ánh sáng mờ nhạt: "Chính là chỗ này."

Tuy không nhìn thấy đảo, nhưng Cố Vân Hành không hề nghi ngờ Dung Khi, ánh mắt hắn dừng lại trên vai đối phương: "Trên biển không giống như dòng sông ngầm, ngươi bị thương, e là sẽ hơi khó khăn."

Dung Khi lạnh lùng nói: "Ta sẽ theo kịp ngươi." Nói xong, y bước xuống nước, rồi lại do dự.

Mùi tanh mặn đặc trưng của nước biển theo gió bay vào mũi, khiến y không khỏi nhíu mày.

Xuống biển lúc này, đối với y mà nói tuyệt đối không phải là thời điểm tốt. Thứ nhất, y chỉ mới học bơi được một nửa, thứ hai, y đang bị thương, nhưng so với việc bị tên quái nhân kia truy đuổi ngày đêm, y thà đánh cược một phen.

Hít sâu một hơi, Dung Khi vừa định nhảy xuống nước, thì bất ngờ bị ai đó kéo lại.

Y nghi hoặc quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Cố Vân Hành.

"Vết thương hở ngâm nước mặn, Dung hữu sứ đúng là không sợ đau." Cố Vân Hành kéo y lại gần, "Chỉ mới học quạt tay, còn chưa biết đạp chân, đã muốn bơi ra biển rồi sao?"

Dung Khi không ngờ Cố Vân Hành lại nói thẳng như vậy, cứ như y là một kẻ nhát gan vô dụng. Y bực bội nói: "Không cần ngươi nói nhiều! Bổn tọa tự biết chừng mực." Y làm việc xưa nay không thích do dự, càng nghĩ nhiều càng lo lắng nhiều, càng phiền phức. Vì vậy, mỗi khi gặp khó khăn, y thường chọn hành động trước.

"Tự biết chừng mực? Xem ra hữu sứ rất tự tin vào bản thân." Cố Vân Hành mỉm cười.

Có lẽ ngay cả Dung Khi cũng không nhận ra, rất nhiều lúc, khi y chột dạ sợ hãi sẽ vô thức xưng "bổn tọa". Nhưng Cố Vân Hành không định vạch trần y, chỉ nói: "Thôi được, ngoan ngoãn đợi ta một lát."

Dung Khi vội vàng gọi hắn lại: "Ngươi đi đâu?"

Cố Vân Hành úp mở: "Tìm cho ngươi một chiếc thuyền nhỏ."

Thuyền nhỏ? Thuyền ở đâu ra?

Dung Khi đầy bụng nghi ngờ, vươn cổ nhìn Cố Vân Hành.

Một lúc sau, Cố Vân Hành ôm một khúc gỗ lớn từ bờ biển gần đó đến, nhét vào lòng Dung Khi.

Cố Vân Hành: "Ôm chặt."

Dung Khi: "..." Khúc gỗ rất to, y phải dùng cả hai tay mới ôm hết được.

Cố Vân Hành liền nắm lấy một cánh tay của y, dẫn y lội nước đi vài bước.

Nước gần bờ không sâu, đi mười mấy bước cũng chỉ ngập đến đầu gối —— điều này khiến Dung Khi, người ban đầu vội vàng muốn nhảy xuống nước, cảm thấy hơi xấu hổ.

Đi đến chỗ nước sâu hơn, Cố Vân Hành c** th*t l*ng ra, quấn một đầu vào tay mình vài vòng, sau đó đưa tay ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho Dung Khi.

Dung Khi do dự một lúc, lặng lẽ đặt tay lên tay hắn.

Cố Vân Hành: "Đổi tay khác."

Dung Khi ngẩn người, mới nhận ra mình vừa đưa tay bị thương ra, bèn đổi tay.

Cố Vân Hành mỉm cười nắm lấy, quấn đầu kia của thắt lưng vào tay Dung Khi.

"Ngươi chỉ cần hứa với ta một điều." Cố Vân Hành nghiêm túc nói, "Trên biển gió to sóng lớn, nếu không cẩn thận rơi xuống, nhất định đừng vùng vẫy lung tung, ta đảm bảo sẽ đưa ngươi qua đó."

Tiếng nước chảy róc rách bên tai, gió nhẹ phả vào mặt. Dung Khi ôm khúc gỗ, nhấp nhô theo sóng biển. Phía trước y, Cố Vân Hành lướt đi giữa những con sóng, thân hình linh hoạt như cá.

Ban đầu Dung Khi muốn học theo Cố Vân Hành đạp chân, nhưng kết quả là chỉ làm nước bắn tung tóe, chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn vô tình tạo ra dòng nước ngược.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!