Dung Khi nín thở, nhìn chằm chằm vào khe nứt phía trên.
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên trên đỉnh đầu, vô số đá vụn rơi xuống. Y không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức bay lên bờ, túm lấy áo choàng chạy.
"Cái thứ quỷ quái này đúng là âm hồn bất tán mà!" Dung Khi vừa chạy vừa mắng, y lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, hiếm khi bị dọa cho giật mình, vậy mà con quái vật này lại cứ nhắm vào lúc y đang ngâm nước thư giãn mà xuất hiện.
Cố Vân Hành đã kịp phản ứng khi y lên tiếng cảnh báo, nhanh chóng nhận lấy áo choàng từ tay Dung Khi: "Đi!"
Hai người cúi đầu chạy về phía trước.
Trên đỉnh hang, tiếng bước chân nặng nề như hình với bóng.
Dung Khi: "Cứ thế này không được, chúng ta không thể thoát khỏi hắn ta!"
Phía trên dòng sông ngầm có những khe nứt, phía trước họ chỉ có một con đường này, tên quái nhân kia men theo khe nứt, nhất định sẽ tìm thấy họ.
Cố Vân Hành nắm tay y, đột nhiên dừng lại.
Dung Khi nghi hoặc nhìn hắn: "Sao vậy?"
Cố Vân Hành trầm giọng nói: "Thử hắn ta xem sao."
Dung Khi lập tức hiểu ra. Đúng vậy, nếu hai người bọn họ đối đầu trực diện với tên quái nhân này thì hầu như không có cơ hội chiến thắng, nhưng bây giờ giữa bọn họ có lớp đá cứng ngăn cách, chỉ còn lại những khe nứt nhỏ hẹp. Đối với họ, đây ngược lại là một sự che chở hữu lợi.
Tiếng bước chân cũng biến mất khi họ dừng lại.
Nhưng ai cũng biết, tên quái nhân kia không hề rời đi.
Dung Khi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, ánh mắt sắc bén, đá viên đá dưới chân lên, nhắm thẳng vào khe nứt.
Y cười lạnh một tiếng: "Trúng rồi."
Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên từ phía trên, kèm theo đó là một chấn động mạnh. Nội lực khủng khiếp từ trên cao xuyên qua khe nứt, ập xuống sâu trong hang.
Dung Khi không thể tin được: "Đúng là một tên điên!"
—— Hơn nữa còn là một tên điên dễ bị chọc giận.
May mà đá cứng, nhất thời không bị vỡ vụn, nhưng cũng xuất hiện vài vết nứt mờ nhạt.
Hai người buộc phải tiếp tục chạy về phía trước.
Trong lúc chạy, Dung Khi nói: "Cố Vân Hành, chưa nói đến việc phía trước có lối ra hay không, nếu chúng ta may mắn thoát ra ngoài, chẳng phải sẽ đụng độ hắn ta sao?"
Cố Vân Hành: "Vì vậy chúng ta phải nghĩ cách khác."
Nghĩ? Tên quái vật kia đuổi theo không tha, còn có thể dùng nội lực đánh vào khe đá, làm sao để họ nghĩ đây?
Càng đi vào sâu, mặt sông càng rộng, đi thêm vài bước nữa, chỉ còn lại đường nước.
Cố Vân Hành: "Đến lúc hữu sứ thể hiện rồi."
Dung Khi trợn trắng mắt: "Đừng có chiếm hời của bổn tọa." Chỉ dạy y bơi một chút đã muốn lên mặt làm sư phụ của y? Cố Vân Hành đúng là mơ mộng hão huyền rồi.
"Nếu thấy không ổn, hãy nắm chặt tay ta."
Vừa dứt lời, Dung Khi đã bị hắn kéo xuống nước.
Dòng sông ngầm sâu hun hút, vừa xuống nước, xung quanh đã bị bóng tối bao trùm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!