Chương 30: Khe núi và hang động (3)

Cố Vân Hành đưa tay ra, nói: "Lại đây, ta nắm lấy ngươi."

Dung Khi không từ chối, đưa tay ra nắm lấy tay Cố Vân Hành. Ai ngờ đáy hồ không bằng phẳng, y dẫm hụt một bước, thân hình lảo đảo lại càng mất thăng bằng vì lực nổi.

"Cố, Cố Vân Hành!"

Trong lúc hoảng loạn, y vung tay cố gắng đứng vững.

Nhưng rồi cảm giác mất trọng lượng ập đến, Dung Khi trượt chân xuống hồ. Trong nháy mắt, nước tràn vào mũi miệng, bao phủ toàn thân, khiến mọi sự vùng vẫy đều trở nên vô ích. Thời gian như ngưng đọng, bên tai là tiếng nước chảy xiết, cảm giác ngạt thở xa xưa lại trở nên rõ ràng.

Y đã biết mình không thể học bơi...

Trong cơn choáng váng, y cảm thấy cổ tay bị thứ gì đó quấn lấy, ngay sau đó, một lực mạnh kéo y lên trên.

"Ào—" Sau khi trồi lên mặt nước, Dung Khi bám chặt vào vai Cố Vân Hành, tựa đầu vào đó, thở hổn hển. Một lúc sau, y mới dần dần hoàn hồn: "Không phải ngươi nói sẽ nắm lấy ta sao?"

Cố Vân Hành: "... Là ta phản ứng chậm."

Dung Khi trừng mắt nhìn hắn: "Ta suýt chết đuối đấy!"

Cố Vân Hành im lặng —— từ lúc tên ma đầu nào đó trượt chân đến khi hắn kéo y lên, nếu không nhầm thì chỉ mất một cái chớp mắt.

Nhưng hắn khéo léo không cãi lại.

Tên đại ma đầu sau khi rơi xuống nước trông rất thảm hại, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, ngay cả khi tức giận cũng lộ ra vẻ đáng thương.

Cố Vân Hành một tay ôm eo đối phương, giúp y đứng vững hơn.

Dung Khi: "Ta không học nữa, ngươi mau đưa ta lên bờ đi!"

Cố Vân Hành vẫn đứng im: "Ngày hôm đó trên biển, ngươi cũng như vậy."

Dung Khi cau mày: "Ngươi đang cười nhạo bổn tọa sao?"

"Không dám." Cố Vân Hành thở dài, "Xuống nước sợ nhất là hoảng loạn, càng sợ hãi thì càng dễ mắc sai lầm. Dung Khi, ngươi không biết bơi, là vì sợ nước, đúng không?"

Dung Khi bực bội nói: "Nếu ta biết bơi, đương nhiên sẽ không sợ!"

Quả thực là... ngụy biện. Cố Vân Hành nói: "Vậy càng phải học."

Dung Khi trợn to mắt: "Ngươi có ý gì?"

Ngay lúc đó, Cố Vân Hành buông tay khỏi eo y.

Dung Khi vội vàng bám vào vai Cố Vân Hành, áp sát vào hắn, nói gấp: "Ta đã nói là không học nữa!"

"Thả lỏng nào." Cố Vân Hành đặt tay lên gáy y.

Dung Khi lập tức căng cứng người: "Ta không muốn học nín thở! Ngươi, ngươi đừng..."

Nhưng bàn tay sau gáy chỉ nhẹ nhàng xoa bóp.

Cố Vân Hành mỉm cười: "Đừng gì? Dung hữu sứ không nghĩ ta sẽ ấn ngươi xuống nước chứ?"

Dung Khi với vẻ mặt như bị nói trúng tim đen, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

Cố Vân Hành nói: "Đừng sợ, lần này nhất định sẽ không để ngươi rơi xuống nước."

Dung Khi: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!