Hoang đảo lạnh lẽo.
Nhìn quanh chỉ thấy vách núi lởm chởm và cỏ khô héo úa, không một bóng người. Hai người đi vào trong một lúc, Dung Khi đã bắt đầu thấy mệt.
"Cả dấu vết của thú hoang cũng không có." Y l**m môi khô nứt, cổ họng như có lửa đốt. "Nếu cứ thế này, e là chúng ta sống không được bao lâu."
Cố Vân Hành nói: "Tìm nước trước đã."
Dung Khi cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta chưa tìm sao? Nhưng ngươi xem, nơi này căn bản chẳng có gì cả!"
Cố Vân Hành đáp: "Cỏ cây mọc được thì ắt có nước." Hắn đưa mắt nhìn ra xa, thấy phía trước có một khu rừng. "Đi tiếp về phía trước xem thế nào."
Dung Khi không nói gì, nửa dìu nửa cõng Cố Vân Hành tiếp tục bước đi khó nhọc.
Vừa vào rừng, nhiệt độ xung quanh lại giảm thêm vài phần, quần áo nửa khô nửa ướt khoác trên người, thấm vào từng cơn lạnh. Y rùng mình, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Bầu trời xám xịt, không rõ giờ giấc, nhưng với nhiệt độ này, ban đêm chắc chắn sẽ khó khăn.
"Nhìn kìa."
Giọng nói của Cố Vân Hành vang lên bên tai, Dung Khi hoàn hồn, nhìn về phía trước, thấy có bóng đen lướt qua trong bụi cây.
Dung Khi: "Cái gì vậy?"
Cố Vân Hành nói: "Hình như là gà rừng."
Dung Khi nghi hoặc: "Hình như?"
Cố Vân Hành: "Kích thước lớn hơn, màu sắc sẫm hơn một chút."
Đã có chim thú trong rừng, vậy có lẽ họ sẽ không chết đói.
Đi thêm vài bước, Dung Khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Qua khỏi bóng râm của rừng cây là một dòng suối nhỏ. Y liền ném Cố Vân Hành sang một bên, ngồi xổm xuống, dùng một tay múc nước suối, cúi đầu nếm thử.
"Là nước ngọt!"
Nói xong, Dung Khi không để ý đến Cố Vân Hành nữa, uống liên tục một hồi lâu, cho đến khi hết khát mới thở phào nhẹ nhõm —— có nước có lương thực, là có thể sống sót.
"Dung hữu sứ uống xong chưa?" Giọng Cố Vân Hành vang lên. Dung Khi quay đầu lại, thấy hắn đang dựa vào một tảng đá lớn, nhìn y với vẻ mặt nửa cười nửa không. "Nếu đã uống đủ rồi, phiền ngươi cho Cố mỗ xin một ngụm."
Dung Khi không để ý tới hắn, lại cúi xuống rửa mặt, sau đó dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, xem ra là định tự nắn xương.
Cố Vân Hành bất lực, đành phải tự mình lo liệu với cánh tay bị thương.
Uống nước xong, hai người ngồi bên bờ suối, nhìn màn đêm buông xuống, không ai nói gì.
Tiếng gió bên tai ngày càng lớn.
Lúc đầu, Dung Khi chỉ nghĩ là gió biển mạnh, nhưng sau đó, y mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Gió thổi qua, đất trời như trở nên tiêu điều. Quần áo trên người đã khô trong gió, nhưng cái lạnh lại dần thấm vào tận xương tủy theo thời gian.
Dung Khi một tay kéo chặt vạt áo —— vừa rồi y đã thử rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nắn được xương, nên tay phải vẫn bị thương.
Mặt Cố Vân Hành tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường: "Trời nổi gió rồi."
Dung Khi nhíu mày: "Vừa rồi ta đã xem qua, cái nơi quỷ quái này chẳng có lấy một cái hang nào để tránh gió."
Điều này có nghĩa là đêm nay họ rất có thể phải chịu đựng trong gió rét.
May mắn là họ đều là người luyện võ, vận nội công sẽ không bị chết rét, nhưng chịu đựng cả đêm như vậy cũng không dễ chịu gì.
Cố Vân Hành nói: "Trong rừng nhiệt độ thấp hơn, lại còn có thể có dã thú, nếu nghỉ qua đêm, ở ngoài rừng sẽ an toàn hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!