Hai người tạm thời không có manh mối nào về "người thứ ba" trên đảo, cũng không biết điều gì đã gây ra cảnh tượng đẫm máu đó.
Hòn đảo nhỏ trông có vẻ yên bình này, dường như không đơn giản như họ tưởng.
Mỗi người mang một nỗi niềm riêng, Dung Khi đi vào nhà trước. Bên trong tối om, may mà y đã rất quen thuộc, nhắm mắt dò đường, rồi nằm xuống sát vách đá.
Không biết có phải vì thêm một "người" hay không, mà y luôn cảm thấy bất an, trằn trọc vài lần, rồi dịch chuyển ra ngoài một chút.
Bên ngoài, Cố Vân Hành ngồi thêm một lúc lâu, cho đến khi trời tối đen, gió thổi ào ào, hắn mới dập lửa, cúi người bước vào. Thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đang cuộn tròn trong góc —— Dung Khi nhắm chặt mắt, tay chân đặt ngay ngắn, trông như đang ngủ say.
Cố Vân Hành thở dài, nghĩ đến tư thế ngủ tệ hại của người này, hắn biết y vẫn còn thức.
Không chỉ vậy, đối phương còn phá lệ ngủ ở vị trí của hắn.
"Dung hữu sứ." Cố Vân Hành đứng trước "giường", nhẹ giọng gọi.
Người chiếm vị trí bên ngoài thậm chí còn không thèm mở mắt.
Cố Vân Hành đành phải nói: "Hữu sứ muốn ngủ bên ngoài, cũng phải để ta vào trong trước chứ."
Dung Khi mở mắt ra, trước mắt là một màu đen kịt, chỉ mơ hồ cảm nhận được bóng đen phía trước dường như càng tối hơn, hẳn là Cố Vân Hành. Vì vậy, y nghiêng người, nhường ra một khoảng trống đủ để Cố Vân Hành chui vào.
Cố Vân Hành nhìn chằm chằm vào khoảng trống đó hồi lâu, thở dài: "Hữu sứ cứ nhất quyết như vậy, ta đành phải mạo phạm rồi."
Mạo phạm? Ý gì?
Đang nghĩ vậy, thì cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, lòng bàn tay dường như vẫn còn hơi ấm của lửa trại, truyền qua lớp áo mỏng.
Dung Khi cảnh giác hỏi: "Làm gì?"
Y không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Vân Hành, chỉ nghe thấy hắn khẽ cười trong bóng tối.
Sau đó——
Vai bị nâng lên, một bàn tay đặt dưới đầu gối...
Dung Khi: "..."
—— Cả người bị bế lên.
Cố Vân Hành không dùng nhiều sức, chỉ dịch chuyển y vào trong một chút rồi đặt xuống, còn bản thân thì quen thuộc nằm xuống phía ngoài.
Dung Khi ngỡ ngàng dựa vào vách đá, một lúc sau mới hoàn hồn lại, tức giận nói: "Cố Vân Hành, tại sao ta cứ phải chen chúc bên trong chứ!"
"Cố mỗ bất tài, ngoài võ công khá hơn một chút, tâm địa cũng không xấu. Nếu gặp nguy hiểm, nhất định sẽ nhắc nhở hữu sứ." Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Vân Hành vang lên bên tai, "Nếu là hữu sứ... Cố mỗ thực sự sợ bị ngươi bỏ rơi lần nữa, nên mới bất đắc dĩ làm vậy."
"Ngươi đúng là hiểu ta." Vài chữ ngắn ngủi, y nói mà nghiến răng nghiến lợi.
Cố Vân Hành không nói ra là: Với tư thế ngủ của tên ma đầu này, nếu không có hắn đỡ, e rằng sẽ lăn xuống đất, nhưng hắn khéo léo không nhắc đến, chỉ nói: "Hòn đảo này không lớn, cho dù có gì bất thường cũng sẽ sớm lộ ra manh mối. Nếu Dung hữu sứ lo lắng, ngày mai chúng ta tiếp tục điều tra là được."
"Còn cần ngươi nói sao!" Dung Khi cười lạnh, "Lỡ như có người nào đó ẩn nấp trong bóng tối thừa lúc chúng ta không đề phòng mà ra tay, thì Cố môn chủ nhất định phải cẩn thận đấy."
"Yên tâm, ngươi và ta cùng chung hoạn nạn mấy tháng nay, với tình nghĩa này, Cố mỗ nhất định sẽ cùng hữu sứ kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ."
Một câu "kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ", Dung Khi không nhịn được mà trợn trắng mắt, "Nếu thực sự là Phương Liễm thì sao? Sau khi gặp nạn, hắn có lẽ đã gặp kỳ ngộ nào đó, võ công cũng có thể đã tăng tiến."
Cố Vân Hành nhíu mày: "Sao lại nhắc đến Phương Liễm nữa?"
"Người bị giết là đệ tử Ly Hỏa Cung, chưa chắc không phải do Phương Liễm ra tay." Dung Khi nói móc: "Chỉ sợ Cố môn chủ gặp lại cố nhân tri kỷ, sẽ quay đầu bỏ mặc ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!