"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Dung Khi u ám nói, "Dù sao bổn tọa cũng đánh không lại ngươi, có thảm hại đến đâu cũng không sợ ngươi cười nhạo."
Cố Vân Hành: "... Cố mỗ không thích đánh nhau."
Dung Khi đảo mắt.
Cố Vân Hành: "Hữu sứ đại nhân, nơi này hoang vu, không có quần áo để thay, đến lúc quần áo rách hết thì không còn gì để mặc nữa."
Dung Khi sững người, liền thấy Cố Vân Hành đưa tay vén một góc tay áo lên, chỉ vào một chỗ không dễ thấy.
"Nhìn xem, rách một lỗ rồi."
Dung Khi nhìn theo ngón tay hắn nhìn xuống tay áo của mình, quả nhiên có một lỗ nhỏ không dễ thấy. Y hất tay Cố Vân Hành ra, nắm lấy chỗ rách đó, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Cố Vân Hành mỉm cười: "Chưa nói đến đánh nhau, chỉ cần giằng co vài lần, có lẽ bộ đồ này sẽ không mặc được nữa."
Dung Khi: "..." Y hơi có chút thói ở sạch, nhưng không nghiêm trọng. Cố Vân Hành vừa nhắc nhở, y liền cảm thấy nguy cơ —— nếu quần áo hỏng thì sao? Chẳng lẽ thực sự phải quấn da thú sống qua ngày như người rừng sao?
Y càng nghĩ, lông mày càng nhíu chặt.
Cố Vân Hành khuyên giải an ủi nói: "Nhưng cũng không cần quá lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
"Lại là câu nói tự lừa mình dối người này." Dung Khi cẩn thận chỉnh lại quần áo, vừa nói vừa chế nhạo: "Ngươi nói thuyền, thuyền ở đâu ra?"
Cố Vân Hành dường như đã hiểu ra —— thảo nào tâm trạng y lại sa sút, hóa ra lại đang lo lắng chuyện rời khỏi đảo.
"Cố Vân Hành, ngày mai chúng ta cùng đi săn." Sợ Cố Vân Hành nghi ngờ, Dung Khi lại bổ sung một câu, "Cái đảo chết tiệt này chán chết đi được, ta phải tìm chút việc gì đó để giải khuây chứ."
Cố Vân Hành không phản đối.
Mấy ngày nay Dung Khi gần như ngày nào cũng đi dạo trong rừng với hắn. Hắn từng nghi ngờ tên ma đầu này có ý đồ xấu, nhưng sau vài ngày quan sát, hắn phát hiện Dung Khi chỉ đi theo, thỉnh thoảng lại rủ hắn luận bàn, trông giống như đang rảnh rỗi, tìm hắn để giết thời gian vậy.
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Hành gọi Dung Khi dậy, hỏi y có muốn đi không. Dung Khi đương nhiên không thể để Cố Vân Hành hành động một mình, nên đành ép mình tỉnh dậy, cùng đi với hắn.
Hai người sóng vai đi trong rừng, rừng cây rất rộng, tiếc là thảm thực vật thưa thớt, cây cối phần lớn đều trơ trụi; trên đảo có rất nhiều chim, thỉnh thoảng cũng có thú hoang chạy qua, nhưng đều không phải mãnh thú.
Không biết chúng sinh sống và sinh sản trên hoang đảo này như thế nào, lại sinh sôi nảy nở lặng lẽ ở đây bao lâu rồi.
Nhưng hôm nay vận may của họ không tốt.
Có lẽ do việc săn bắn liên tục của họ sau khi lên đảo đã khiến thú hoang cảnh giác. Hai người vừa đến gần, chúng liền chạy biến mất. Một lúc lâu, vậy mà không thu hoạch được gì.
Đến trước một hốc cây kín đáo, Dung Khi nhíu mày: "Nửa tháng trước ở đây còn có một ổ thỏ con, ta định đợi chúng lớn hơn một chút rồi quay lại bắt, sao bây giờ không thấy con nào cả?"
Cố Vân Hành: "... Có lẽ đã chuyển đi rồi."
Dung Khi không tin tà, tìm kiếm lại một lần nữa, vẫn không thấy gì.
"Quỷ thật, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy." Y ngẩng đầu nhìn trời, rồi quay lại nhìn Cố Vân Hành, nói: "Ngay cả một con chim cũng không có."
Cố Vân Hành đang nhìn chằm chằm vào gốc cây, vẻ mặt rất tập trung. Dung Khi cũng bước tới, nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một vệt màu nâu ở gốc cây.
Y ngồi xổm xuống, quan sát: "Máu?"
Là máu. Một vệt không lớn không nhỏ, lẫn vào đất đen và rễ cây, không quá dễ thấy.
Chẳng lẽ là do thú hoang trên đảo tranh giành thức ăn, đánh nhau gây ra?
Nhưng gần đây cũng không có dấu vết đánh nhau, ngay cả lông thỏ cũng không rụng mấy sợi. Hơn nữa... y không nghĩ mấy con thỏ có thể gây ra cảnh tượng đẫm máu như vậy, còn thú hoang săn mồi... không tận mắt chứng kiến, cũng chỉ là phỏng đoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!