Chương 21: Hỏi han ân cần

Cố Vân Hành cầm một cành cây trên tay, thấy Dung Khi nhìn qua, cổ tay xoay chuyển, đưa ra tư thế như cầm kiếm: "Cố mỗ bất tài, muốn mời hữu sứ đại nhân luận bàn một chút?"

Vừa dứt lời, cành cây trên tay hắn theo nội lực bay ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dung Khi. Dung Khi hơi nghiêng người, đưa hai ngón tay ra đỡ lấy, cố ý chế nhạo: "Sao, không dưỡng thương chân nữa à?"

Cố Vân Hành cười khổ: "Tối qua lúc xem vết thương, hữu sứ không phải ở bên cạnh sao?"

Dung Khi: "Bổn tọa ban đêm không nhìn thấy gì cả."

Cố Vân Hành đành phải nói: "Tuy lành hơi chậm, nhưng may mắn là không còn vấn đề gì lớn."

Dung Khi nhướng mày: "Chân vừa mới khỏi, đừng đánh nhau rồi lại tái phát vết thương cũ."

Cố Vân Hành thở dài: "Nếu hữu sứ không muốn luận bàn, vậy thì thôi."

Dung Khi cười lạnh một tiếng: "Ai nói ta không muốn?" Y rũ mắt nhìn cành cây trên tay, nói: "Nói trước, chúng ta không so nội lực, chỉ so kiếm pháp." Dù y không muốn thừa nhận, nhưng trình độ võ công của Cố Vân Hành quả thực rất b**n th**, y không muốn trận luận bàn này biến thành màn bị đánh đơn phương.

"Được." Cố Vân Hành dễ dàng đồng ý, cúi xuống nhặt một cành cây cho mình.

Dung Khi khẽ cử động lòng bàn tay, nắm cành cây như cầm kiếm, tinh thần bỗng chấn động —— ở trên hoang đảo này lâu ngày, suốt ngày chỉ săn bắn với ngủ, y gần như quên mất cảm giác giao đấu với người khác.

Cố Vân Hành chăm chúvnhìn y, đáy mắt cũng lóe lên tia sáng. Hắn chậm rãi nói: "Mời chỉ giáo."

Vừa dứt lời, Dung Khi đã ra tay. Thân pháp y cực nhanh, khi xuất kiếm, người đã lao vút đi, như hóa thành thanh kiếm sắc bén lướt đi trong gió, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Cố Vân Hành.

Cố Vân Hành đứng tại chỗ, chậm rãi múa kiếm hoa, dùng dư thế của đường kiếm chấm nhẹ ra, nghênh đón lưỡi kiếm của đối phương.

Dung Khi chỉ cảm thấy khi hai kiếm chạm nhau, dường như có một lực nào đó dẫn dắt thanh kiếm trong tay y, khiến nó hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của y, ngược lại di chuyển theo động tác của đối phương. Trong nháy mắt, y xoay người, thu kiếm nhảy ra sau lưng Cố Vân Hành, đâm ngược lại.

Thế kiếm như chẻ tre, bùng lên trong nháy mắt!

Cố Vân Hành nghiêng người né tránh, vung kiếm nhẹ nhàng.

Rất nhanh, chiêu thức của hai người biến đổi với tốc độ chóng mặt. Sau vài trăm chiêu qua lại, Dung Khi lên tiếng trước: "Không đánh nữa!"

Cố Vân Hành cũng dừng lại: "Cũng hơi mệt rồi."

Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được sự sảng khoái đã lâu không có.

Dung Khi đánh rất hăng, nhưng cũng có chút khó chịu —— vì y lại một lần nữa nhận ra sự thật rằng mình không đánh lại Cố Vân Hành.

Cố Vân Hành nói: "Kiếm pháp của ngươi tinh diệu, nhưng lại thích đi đường tắt, thế kiếm tuy mạnh, nhưng cũng để lộ điểm yếu cho đối thủ."

Dung Khi: "Vậy thì sao? Cho dù bọn họ phát hiện ra điểm yếu, cũng không làm gì được ta."

—— Dưới thế kiếm cực mạnh, đối thủ căn bản không thể đến gần, điểm yếu tự nhiên cũng không tồn tại.

Không phải ai cũng là quái vật như Cố Vân Hành.

"Bây giờ ta có chút tin rồi." Dung Khi đột nhiên nói.

Cố Vân Hành: "Tin gì?"

Dung Khi: "Chuyện Phương Nguyên Khánh đánh không lại Cố Thủy Lưu." Người có thể dạy dỗ ra một quái vật như Cố Vân Hành, chắc chắn không đơn giản.

Cố Vân Hành mỉm cười: "Thân pháp hữu sứ đại nhân nhẹ nhàng như én, chiêu thức biến ảo khôn lường, không biết là kiếm pháp gì?"

"Không biết." Thấy Cố Vân Hành không tin, Dung Khi thản nhiên nói: "Sư phụ dạy gì, ta liền luyện đó. Kiếm pháp cũng chỉ là mấy chiêu thức đơn giản, luyện nhanh hơn, người khác sẽ không đánh lại được."

Nói rồi, y tùy ý vung kiếm, lại đâm ngang một kiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!