Chương 20: Thảo luận điêu khiển

Ánh mắt Dung Khi sáng lên: "Hay là chúng ta so tài một chút, cũng coi như giết thời gian? Mấy hôm trước ta tìm được một chỗ đất trống, hay là đến đó so tài nhé?"

Ánh mắt tràn đầy mong đợi và háo hức đó khiến Cố Vân Hành liên tưởng đến một con mèo đang quấn quýt đòi chơi, nhưng hắn biết rõ, nếu không chiều theo ý y, tên ma đầu này sẽ trở mặt vô tình, vung móng vuốt tấn công.

"Để hôm khác đi." Cố Vân Hành cúi đầu, tránh ánh mắt của đối phương, tiếp tục tạc tượng gỗ: "Đau gân động cốt trăm ngày, hữu sứ cũng nên cho Cố mỗ thêm chút thời gian."

Bị từ chối, Dung Khi im lặng nhìn hắn hồi lâu, cười khẩy: "Cũng đúng, ta không phải là bằng hữu tri kỷ Phương Liễm của ngươi, cũng không phải là hồng nhan tri kỷ Phương Nhược Dao, Cố môn chủ cao phong lượng tiết, tự nhiên không muốn so tài với ma đầu như ta."

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi không đợi hắn mở miệng, liền đứng dậy, nhặt một cành cây, tự mình tìm một góc luyện tập.

Trong số các đệ tử của Trâu Ngọc Xuyên, Dung Khi nổi bật về võ nghệ, cũng nhờ vậy mà y được thăng lên chức hữu sứ, thường xuyên thay Trâu Ngọc Xuyên đi tiêu diệt kẻ thù, dẫm lên máu tanh mà tìm đường sống. Y có được võ công cao cường như ngày hôm nay, ngoài thiên phú bẩm sinh, còn bởi vì y là người chăm chỉ luyện tập nhất.

Nhưng từ khi ra khơi, y đã lâu không luyện võ.

Dung Khi liếc nhìn Cố Vân Hành cách đó không xa, cũng không nghiêm túc luyện kiếm, y ngồi khoanh chân xuống, cầm cành cây đâm loạn xạ vào không trung. Những cú đâm không có quy luật nào, y nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng, cổ tay xoay chuyển, mơ hồ có kiếm thế dâng lên, chiêu thức cũng dần dần rõ ràng hơn từ hỗn loạn ban đầu.

Cố Vân Hành nhướng mày, nhận ra chiêu thức của mình. Chính xác hơn là Dung Khi đang sao chép chiêu thức của hắn.

Từng chiêu từng thức, đều liên quan chặt chẽ đến nội công tâm pháp, chỉ bằng cách bắt chước chiêu thức bên ngoài thì không thể học trộm được. Dung Khi chỉ học được đại khái rồi đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt chiêu thức thay đổi nhanh chóng, xoay chuyển, đỡ gạt, nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng thực chất mỗi lần thay đổi đều có mục đích rõ ràng.

Cố Vân Hành: "..." Dung Khi đang cố gắng hóa giải chiêu thức của hắn.

Như nhận thấy ánh mắt của Cố Vân Hành, Dung Khi dừng lại, xoay người lại tiếp tục nghiên cứu.

Không biết tại sao, nhìn bóng lưng đó, Cố Vân Hành đột nhiên cảm thấy áy náy và hối hận vì đã từ chối y.

Trên đảo lại trải qua vài trận mưa gió, thoắt cái đã nửa tháng trôi qua.

Cố Vân Hành vẫn không ra khỏi cửa, lúc rảnh rỗi liền lấy một khúc gỗ ra mài giũa, đến tối, bức tượng gỗ vô định hình sẽ bị ném vào đống lửa. Dung Khi thấy nhiều cũng hiểu ra, Cố Vân Hành căn bản không biết tạc tượng, hắn làm việc này chỉ để giết thời gian.

-- Chân bị thương chỉ là cái cớ, nếu thực sự muốn, có rất nhiều cách để so tài. Người này thà tạc gỗ cũng không muốn so tài với y!

Nhận ra điều này, Dung hữu sứ hờn dỗi mấy ngày liền. Cuối cùng vẫn cảm thấy ấm ức, vào một đêm nọ, y hỏi người bên cạnh: "Cố Vân Hành, ngươi có phải coi thường ta không?"

Cố Vân Hành bỗng tỉnh ngủ: "Sao lại nói vậy?"

"Cũng đúng." Dung Khi đột nhiên tỉnh táo lại, một lúc sau mới nói: "Chúng ta dù sao cũng không cùng một loại người, cho dù ngày ngày đối mặt, cũng nhàm chán vô cùng."

Y trở mình, trán tựa vào vách đá lạnh lẽo, cảm thấy bực bội vì những cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng.

Trong bóng tối, Cố Vân Hành nhìn bóng lưng Dung Khi, lâm vào trầm tư: Tên ma đầu này, chán ghét cuộc sống trên đảo rồi sao?

Ngày hôm sau, Dung Khi trở về sớm, theo thói quen tìm một chỗ ngồi thẫn thờ.

Cố Vân Hành nhận thấy có gì đó khác lạ, kéo Dung Khi đang ngồi thẫn thờ trong góc đến trước mặt mình, hắn nhặt một cành cây lên, nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, hay là chúng ta chơi cờ nhé?"

Sắc mặt Dung Khi trở nên kỳ lạ: "Chơi cờ?"

Cố Vân Hành liền dùng cành cây vẽ một bàn cờ đơn giản trên nền đất.

Dung Khi: "Không hứng thú."

Cố Vân Hành: "... Coi như là bầu bạn với ta."

Dung Khi nhìn hắn: "Không tạc tượng gỗ nữa sao?"

Đáy mắt Cố Vân Hành lóe lên tia sáng, mỉm cười lắc đầu: "Chuyện đó không gấp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!