Chương 2: Lưu lạc hoang đảo

Cả người đau nhức như bị đánh đập, vết thương nhói buốt. Môi khô nứt, cổ họng như chứa đầy cát nóng.

Đó là cảm giác của Dung Khi khi tỉnh lại. Y khó nhọc mở mắt —— bầu trời xám xịt, những con chim đen lạ lẫm bay vút qua, phát ra tiếng kêu thê lương, sắc nhọn.

Quay đầu nhìn, trước mắt là một vùng núi đá hoang vu, đất đen phủ đầy cỏ dại úa vàng, những ngọn núi nhấp nhô phía xa ẩn hiện trong sương mù, nối liền thành bóng tối mờ mịt.

Đây là... đâu?

Ký ức trước khi rơi xuống nước ùa về. Dung Khi nhớ lại trận quyết đấu với Cố Vân Hành, nhớ lại những con sóng cao ngất trời giữa biển khơi —— phải rồi, y nhớ ra rồi, mình rơi xuống biển suýt chết đuối, trong lúc hoảng loạn đã bám lấy Cố Vân Hành.

"Khụ..."

Y khó chịu ho khan một tiếng, lồng ngực hơi nhói đau.

Ký ức cuối cùng trước khi mất đi ý thức, lờ mờ là một con sóng lớn đã hất văng họ lên khỏi mặt nước. Sau đó, y không còn nhớ gì nữa.

Dung Khi lật người, chống tay ngồi dậy.

Y l**m môi khô nứt, yết hầu chuyển động —— khát, trong miệng toàn vị mặn chát của nước biển, so với những vết thương trên người, y càng muốn uống nước hơn.

"Ào—"

Sóng vỗ vào đá ngầm, phát ra âm thanh nặng nề. Dung Khi lần theo âm thanh nhìn sang một bên, thấy biển cả mênh mông; y ngẩn người một lúc, rồi lại quay đầu nhìn về phía sau —— một vùng đất hoang vu trọc lóc.

Là đảo hoang sao?

Y đứng dậy, gió biển thổi vào người, làm tung bay vạt áo còn ẩm ướt. Đi được vài bước, y nhìn thấy một bóng người nằm sấp.

Dung Khi lộ vẻ cảnh giác, tay phải lần vào trong vạt áo, lấy ra một cây ngân châm, chậm rãi tiến lại gần người kia. Đến gần hơn, y nhìn rõ hơn, quần áo trên người đó không xa lạ gì, chính là Cố Vân Hành, kẻ đã nhiều lần cản trở y!

"Ha..." Y muốn cười, nhưng vừa mở miệng đã khiến cổ họng đau rát, ho khan một hồi.

Không ngờ vận may của y lại tốt như vậy, không những không chết sau khi rơi xuống biển, mà còn thấy kẻ thù đang bất tỉnh ngay trước mắt.

Vị trí Cố Vân Hành nằm không tốt lắm, phần thân trên đã lên bờ, phần th*n d*** vẫn ngâm trong nước biển. Nếu một con sóng lớn ập tới, có thể hắn sẽ bị kéo trở lại biển.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, Dung Khi tiến lại gần hơn, thấy nước biển loang lổ màu đỏ.

Y bước tới, đá vào người Cố Vân Hành một cái. Hắn lật người lại, để lộ khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.

"Chết rồi à?"

Dung Khi ngồi xổm xuống, đưa ngón tay dò hơi thở, một hơi thở yếu ớt phả vào đầu ngón tay, vậy mà vẫn còn sống. Ánh mắt y chuyển xuống dưới, nhận thấy chân hắn bê bết máu, thịt nát be bét. Y thầm nghĩ, mình là ma đầu mà lại toàn mạng sống sót, tên chính đạo quân tử này đúng là xui xẻo, chắc là đập vào đá ngầm, gãy cả chân rồi.

Cái gì mà chưởng môn Thiên Cực Môn, hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của y, cuối cùng lại bỏ mạng ở đây.

Dung Khi cười lạnh một tiếng, đứng dậy, định giơ chân đá hắn xuống biển, bất ngờ bị tóm lấy cổ chân.

"Hự!" Y hít một hơi lạnh, cả người bị kéo ngã xuống đất.

Cố Vân Hành đã mở mắt, ánh mắt sáng quắc, hắn một tay giữ chặt hai tay Dung Khi, vai ghì chặt ngực y, đè chặt y xuống đất.

"Dung hữu sứ thật vong ân bội nghĩa, Cố mỗ vất vả lắm mới vớt ngươi từ dưới biển lên, ngươi báo đáp ta như vậy sao?"

Dung Khi giận dữ: "Cố Vân Hành, buông ra!"

Cố Vân Hành đương nhiên sẽ không buông.

Dung Khi nhớ tới vết thương ở chân hắn, nhanh chóng giơ chân phản kháng ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!