Chương 19: Cố mỗ Cố mỗ

Khu rừng gần đây không khác mấy so với rừng ven biển, thảm thực vật cũng gần giống nhau. Dung Khi đi dạo một vòng, nhanh chóng phát hiện ra vài con gà rừng thỏ hoang đi lạc. Nhưng y không ra tay, mà đi thẳng vào sâu trong rừng.

Tiếng thú gầm gừ đêm đó lẫn trong tiếng gió khiến y có chút bận tâm. Chỉ cần có thú hoang xuất hiện, nhất định sẽ để lại dấu vết hoạt động xung quanh. Nhưng từ khi lên đảo đến nay, y luôn chú ý đến dấu chân thú hoang, lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

So với mãnh thú, những thứ vô hình mới càng cần phải đề phòng.

Dung Khi cứ tưởng sẽ tìm được gì đó

-- nhưng không có. Cả khu rừng chỉ có một số loài côn trùng nhỏ, tuy có vài loài động vật kỳ lạ chưa từng thấy ở bên ngoài, nhưng kích thước của chúng còn nhỏ hơn cả gà rừng, không giống như loài có thể phát ra tiếng gầm trầm thấp.

Dung Khi không tin, tóm từng con một bắt chúng kêu thử. Tiếng kêu muôn hình vạn trạng, nhưng không có tiếng nào giống với tiếng gầm gừ đêm đó.

Chẳng lẽ thật sự là tiếng gió thổi qua rừng?

Dung Khi quay lại kể chuyện này với Cố Vân Hành.

Cố Vân Hành đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh đêm đó. Âm thanh đó hơi giống tiếng hổ gầm, nhưng lại sắc bén hơn. Tuy nhiên, hắn cũng không quá lo lắng: "Chẳng lẽ hữu sứ đại nhân lại sợ một con mãnh thú sao?"

Dung Khi trợn trắng mắt: "Cố môn chủ võ công cái thế, có ngươi ở bên cạnh, ta đương nhiên không cần lo lắng."

Cố Vân Hành: "... Hữu sứ đại nhân không giống như người cam tâm chịu sự che chở của người khác."

Dung Khi cười: "Ban đêm cho dù có mãnh thú tấn công, chẳng lẽ nó lại bỏ qua ngươi, mà kéo ta đi trước sao?"

Cố Vân Hành: "Nói như vậy, Cố mỗ ngủ ở phía ngoài, quả thực đáng lo ngại."

Mắt Dung Khi sáng lên: "Vậy chúng ta đổi chỗ nhé?" Dù sao cảm giác bị chen chúc bên trong đến mức khó trở mình cũng không dễ chịu chút nào.

"Không cần đâu." Cố Vân Hành bình tĩnh đáp: "Nếu gặp thú dữ tấn công, Cố mỗ nguyện chắn trước mặt hữu sứ."

Dung Khi cười lạnh.

"Đợi thêm vài ngày nữa đi." Cố Vân Hành đột nhiên nói.

Dung Khi ngẩn người.

Cố Vân Hành nhìn y: "Đợi vết thương ở chân Cố mỗ lành lại, chúng ta cùng nhau đi khám phá hoang đảo này."

Sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, hai người cuối cùng cũng ổn định cuộc sống trên hoang đảo này. Căn nhà gỗ được xây dựa vào vách núi tuy đơn sơ, nhưng cũng có thể che mưa chắn gió.

Nửa tháng sau đó, Cố Vân Hành đúng như lời hắn nói, chuyên tâm dưỡng thương. Hắn suốt ngày ở trong vách đá, ít khi đi lại.

Còn Dung Khi, mấy ngày đầu, y vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm dấu vết của mãnh thú, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lâu dần, y liền nghi ngờ tiếng gầm gừ kỳ lạ đêm đó chỉ là ảo giác của họ khi đi trong gió đêm.

Điều duy nhất khác với trước đây là, y không còn cố tình lang thang trên đảo cả ngày để tránh mặt Cố Vân Hành nữa. Có lúc hứng thú, y sẽ đi dạo vài vòng rồi quay lại; có lúc lười biếng, sau khi săn được mồi, y sẽ quay về sớm, cuộc sống ngày càng tự do tự tại. Ngoài việc săn bắn, y còn đào được rất nhiều loại cỏ cây lạ, để Cố Vân Hành trong lúc dưỡng thương cũng có thể làm chút chuyện chính đáng là "nếm thử trăm loại thảo dược".

Sau vài lần thử nghiệm, y thực sự tìm được vài loại rau dại có thể ăn được, thậm chí còn tìm được một loại gia vị cay nồng. Ngày qua ngày, tay nghề nấu nướng của Cố Vân Hành ngày càng tiến bộ, Dung Khi cũng có nhiều yêu cầu hơn về thức ăn.

Cố Vân Hành lại rất dễ nói chuyện trong việc này, tất cả thức ăn đều được làm theo khẩu vị của Dung Khi.

Dung Khi rất hài lòng về điều này, chỉ trừ một điểm --

"Tại sao lại bắt ta khâu?" Y bực bội đâm kim vào tấm da thỏ, "Rõ ràng ngươi rảnh rỗi hơn mà."

Cố Vân Hành xòe bàn tay đầy vết kim đâm, nói: "Cố mỗ đã cố gắng hết sức rồi."

Cách đây không lâu, Dung Khi liên tục mấy ngày đều tỉnh dậy từ trong vòng tay Cố Vân Hành, tâm trạng rất phức tạp, y cho rằng nguyên nhân là do chăn quá nhỏ, cảm thấy hai người đàn ông nên mỗi người một tấm chăn lông thỏ mới đúng.

Vì vậy, ngày hôm sau, Cố Vân Hành liền xâu kim chỉ cho y, ý tứ rất rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!