Trong bóng tối, hai tiếng bước chân xen kẽ vang lên trong rừng, gió thổi mạnh, tạo nên những tiếng rít chói tai. Họ chưa từng đến sâu trong hoang đảo vào ban đêm, lúc này đang ở giữa rừng, lại nghe thấy vài tiếng thú gầm gừ từ đâu đó vọng lại giữa tiếng gió lớn.
Dung Khi không nhìn thấy gì, cảnh giác lắng nghe động tĩnh xung quanh.
"Ban ngày cũng không thấy cái rừng rách nát này náo nhiệt như vậy."
Cố Vân Hành nói: "Thú hoang hoạt động về đêm, có lẽ chúng ta đã tránh được chúng ban ngày."
Dung Khi vẫn cảm thấy kỳ lạ, mấy tiếng gầm gừ không rõ nguồn gốc này hiển nhiên không phải do gà rừng thỏ hoang phát ra, mấy hôm trước y đã đi khắp đảo, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy mà không gặp một lần nào sao?
Y mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để lần theo tiếng động mà tìm kiếm.
Hai người thay phiên nhau kéo lê "đồ đạc", chậm rãi tiến về phía vách núi.
Gió lạnh thấu xương, ban đầu còn chịu được, nhưng về sau, họ buộc phải vận nội lực để giữ ấm.
Mấy lần đi qua những con dốc, mỗi khi Dung Khi cảm thấy sắp dẫm hụt, Cố Vân Hành luôn kịp thời kéo y lại, một đường đi đến đây cũng không gặp nguy hiểm gì.
Không biết đã đi bao lâu, lâu đến mức Dung Khi nghi ngờ trời sắp sáng, Cố Vân Hành mới dẫn y dừng lại.
"Đến rồi." Hắn nắm tay Dung Khi đặt lên tường gỗ.
Dung Khi s* s**ng một hồi, nhận ra đây chính là lối vào mà Cố Vân Hành đã chừa lại trên tường gỗ ban ngày, lối vào nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Y cẩn thận bước vào trong vài bước, nhất thời không biết mình đang ở vị trí nào, chỉ biết cơn gió mạnh khiến y khó thở bỗng nhiên nhỏ lại.
"Cố Vân Hành, ngươi thế mà thành công rồi." Y cảm thấy khó tin, ba "bức tường" xấu xí lộn xộn ban ngày lại có thể chắn gió thật sao?
Cố Vân Hành khiêm tốn nói: "Chúng ta đang ở phía bắc vách núi, gió đêm nay thổi từ hướng Đông Nam, nên mới có hiệu quả như vậy."
Vừa nói, Cố Vân Hành vừa dìu Dung Khi ngồi xuống đất, sau khi y ngồi xuống, bàn tay nắm cổ tay y mới buông ra, y nghe thấy tiếng bước chân Cố Vân Hành đi ra ngoài, không lâu sau, tiếng bước chân lại quay trở lại.
Dung Khi đang định hỏi thì có thứ gì đó phủ lên người y.
Y sờ thử, phát hiện đó là tấm chăn lông thỏ. Lúc thủy triều dâng, Cố Vân Hành đã kịp thời mang tấm chăn này ra, nên không bị ướt. So với áo lông cáo, nó lạnh và cứng hơn, nhưng trong hoàn cảnh này, Dung Khi vẫn cảm nhận được chút ấm áp.
Cố Vân Hành ngồi xuống bên cạnh y: "Dung hữu sứ."
Dung Khi nhìn hắn, đợi hồi lâu cũng không thấy Cố Vân Hành nói gì thêm, bèn nói: "Trên đảo chỉ có hai chúng ta, dù ngươi không gọi ta, ta cũng biết ngươi đang nói chuyện với ta."
Cố Vân Hành khẽ cười.
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt của quần áo, rất gần, Dung Khi nắm chặt một góc chăn, nhận thấy Cố Vân Hành đang tiến lại gần.
Dung Khi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Cố Vân Hành: "Đừng động đậy."
Cố Vân Hành áp sát lại, hắn nắm lấy một góc chăn khác, bọc hai người lại cùng nhau.
Dung Khi kinh ngạc trợn to mắt, cả người cứng đờ, nắm chặt tay rồi lại thả lỏng. Cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.
Hơi thở ấm áp đan xen giữa hai người, hơi ấm truyền qua lớp vải, tứ chi lạnh lẽo dần dần ấm lên.
Mí mắt Dung Khi từ từ nặng trĩu. Mệt mỏi sau một chặng đường dài biến thành cơn buồn ngủ, y hoàn toàn từ bỏ những suy nghĩ khác, trong cơn mơ màng lại cảm thấy có chút thất bại: mình lại vì chút ấm áp này mà ngầm đồng ý cho hành động vượt quá giới hạn này... Thật là vô dụng.
Giấc ngủ này rất sâu.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, trước mắt là vách núi màu nâu, xa hơn là bầu trời xám xịt.
Dung Khi quay đầu lại, liền thấy Cố Vân Hành nhắm chặt mắt, đầu gần như chạm vào mặt y, rất gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!