Chương 14: Thủy triều dâng cao

"Cố mỗ đi lại bất tiện, để hữu sứ đợi lâu rồi." Cố Vân Hành cúi người bước vào khoang thuyền, thấy không còn "ghế" nào, liền ngồi xuống đất.

Dung Khi cười lạnh: "Ta không đợi ngươi, chỉ là nếu ngươi không quay về, gà sẽ cháy khét mất." Nói rồi, y chỉ vào một vật đen thui bên cạnh, nói: "Để dành cho ngươi nửa con, không cần cảm ơn ta."

Cố Vân Hành cẩn thận quan sát, lại kết hợp với lời nói của y, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: "Đây là... gà nướng?"

Dung Khi lảng tránh ánh mắt, không nhìn vật đen thui kia: "Đương nhiên!"

Cố Vân Hành: "..."

Thấy hắn mãi không động đậy, Dung Khi cười khẩy: "Ta chỉ vô tình nướng hơi lâu thôi." Nghĩ một chút, lại bổ sung, "Bên trong vẫn ăn được."

Cố Vân Hành cầm vật đen thui đó lên, dùng tay gạt vài cái, lập tức rơi ra nhiều mảnh vụn đen kỳ lạ.

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi bỗng nhiên khó chịu: "Cố Vân Hành, ngươi làm vẻ mặt gì vậy hả? Không ăn thì nhịn đói đi!"

Cố Vân Hành không muốn phụ lòng tốt hiếm có của tên ma đầu này, bèn bóc lớp "than đen" bên ngoài.

—— Bên trong lớp than đen vẫn cháy đen thui.

Dung Khi không chịu nổi dáng vẻ lề mề của hắn, giật lấy con gà nướng, nhanh chóng bóc ra một miếng thịt nhỏ bên trong còn chưa cháy đen hoàn toàn, đưa cho hắn: "Ăn đi."

Cố Vân Hành nói: "... Đa tạ."

Miếng thịt nướng kỳ lạ đó cuối cùng "vô tình" bị Cố Vân Hành làm rơi xuống đất, vẻ mặt hắn có chút áy náy, nói rằng ngày mai nhất định sẽ bù đắp gấp đôi cho Dung hữu sứ.

Dung Khi chỉ cười lạnh, cũng không nổi giận —— dù sao bản thân y cũng đã lén làm điều tương tự.

Y quyết định bỏ qua chuyện "gà nướng", liền hỏi: "Cố Vân Hành, ngươi làm môn chủ Thiên Cực Môn thế nào? Có được lòng người không?"

Cố Vân Hành: "Cũng tạm."

Dung Khi: "

"Cũng tạm" của ngươi có thể đổi được bao nhiêu viện binh?"

Cố Vân Hành: "Đệ tử Ly Hỏa Cung đông đảo, ở ven biển còn có ba cứ điểm lớn nhỏ, chắc chắn bọn họ sẽ đến nhanh hơn đám thuộc hạ gà mờ trên cạn của ta."

Dung Khi liếc hắn một cái, không đáp. Y biết rõ hơn ai hết, ba cứ điểm ven biển, không có chỗ nào là của y. Ngay cả con thuyền y dùng để ra khơi cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có được.

Cố Vân Hành hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Dung Khi nhìn biển cả mênh mông qua lỗ hổng trên vách khoang thuyền, nói: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ, chúng ta sẽ không chết già ở cái nơi quỷ quái này chứ?"

Cố Vân Hành mỉm cười: "Giang hồ tranh đấu không ngừng, tìm được một nơi yên tĩnh để an hưởng tuổi già, cũng coi như là một kết thúc tốt đẹp."

Dung Khi chế nhạo: "Ngươi đúng là biết an ủi người khác."

Cố Vân Hành: "Nói ra thì, Cố mỗ cũng hơi nhớ nhà."

Dung Khi: "Cũng? Ta không có thứ đó."

Cố Vân Hành: "Hữu sứ từ nhỏ được Trâu cung chủ nuôi dưỡng, Cố mỗ cứ tưởng Ly Hỏa Cung sẽ là nơi hữu sứ lưu luyến."

Dung Khi nhìn hắn: "Muốn thăm dò ta ư?"

Cố Vân Hành hơi ngạc nhiên: "Sao lại nói vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!