Trong rừng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim muông kêu, ngoài ra chỉ còn lại tiếng củi cháy tí tách. Dung Khi dựa lưng vào vách núi, bàn chân đặt trên nền đất ấm áp bên cạnh đống lửa, thỉnh thoảng lại thêm vài cành củi khô vào lửa.
Ánh mắt y thỉnh thoảng liếc về phía Cố Vân Hành: "Cây thứ sáu từ trái sang bị lệch."
Cố Vân Hành dừng động tác, điều chỉnh lại cây gỗ bị lệch.
Dung Khi lại nói: "Cây trên tay ngươi không đều, đặt cạnh hai cây gỗ kia chắc chắn sẽ tạo ra một khe hở lớn."
Cố Vân Hành nhìn y, cuối cùng ném cây gỗ trên tay xuống, đổi lấy một cây mới.
Dung Khi: "Chờ đã..."
Cố Vân Hành nhướng mày, chờ đợi y nói tiếp.
Dung Khi: "Bổn tọa nhìn hồi lâu rồi, chỉ thấy hình dáng của hàng rào... Cố Vân Hành, ngươi rốt cuộc có làm được không vậy?"
Cố Vân Hành liền buông công việc trong tay, chậm rãi bước đến trước mặt Dung Khi, nói: "Hay là Dung hữu sứ thử xem sao?"
Ngón chân cái tròn trịa sạch sẽ của Dung Khi lắc lư.
"Không thử." Dung Khi hất cằm, dùng ánh mắt ra hiệu những vết phồng rộp dưới chân, đó là bằng chứng cho sự vất vả của y cả ngày hôm nay.
Ánh mắt Cố Vân Hành trầm xuống vài phần.
Dung Khi nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì." Cơn bão tiếp theo không biết khi nào sẽ ập đến, bọn họ phải nhanh chóng chuẩn bị nơi trú ẩn mới, tránh lặp lại tình cảnh khốn đốn như lần trước, đạo lý này y đều hiểu, "Nhưng ngươi thực sự nghĩ rằng những... hàng rào hở này có thể chắn được gió mưa sao?"
Ý tưởng thì tốt đẹp, nhưng kết quả thực tế lại không như mong đợi. Bức tường gỗ của Cố Vân Hành chỉ có thể coi là "hàng rào" cao hơn một chút, còn cách "bức tường có thể chắn gió che mưa" một khoảng rất xa.
Còn một câu Dung Khi giữ trong lòng không nói ra: Hàng rào ít ra còn có cửa, Cố Vân Hành trông như muốn bao vây kín mít chân vách núi... Nếu không phải hai người kẻ tám lạng người nửa cân, Dung Khi nhất định sẽ cười nhạo một trận.
Cố Vân Hành thở dài, quay lưng lại tiếp tục đóng cọc gỗ xuống đất, nói: "Cứ thử xem sao. Dù tệ đến đâu, cũng chỉ là bị ướt thêm một lần nữa thôi."
Dung Khi đứng dậy: "Cũng được, nhưng bổn tọa phải nhắc nhở một tiếng, chúng ta đã ở đây hai canh giờ rồi. Nếu không quay về, sẽ không kịp về khoang thuyền trước khi trời tối đâu."
Y sờ quần áo trên giá, thấy đã gần khô, bèn định cởi áo choàng ra mặc áo trong vào. Liếc thấy bóng lưng bận rộn của Cố Vân Hành, trong lòng Dung Khi thoáng do dự, chần chừ một lát rồi mới bắt đầu cởi áo.
Y cảm thán: "May mà chúng ta đều là nam nhân, nếu là Phương Nhược Dao, e rằng vừa ra khỏi đảo ngươi đã phải cưới nàng ta rồi."
"Cái gì?" Cố Vân Hành nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy chiếc áo choàng đen trượt khỏi vai người phía sau.
Cơ thể vốn bị che giấu dưới lớp áo sẫm màu ban ngày giờ đây hoàn toàn phơi bày ra.
Tuy chưa từng thấy cơ thể của người khác, nhưng Cố Vân Hành cũng biết, làn da của Dung Khi trắng hơn nam nhân bình thường rất nhiều. Không biết có phải do mấy ngày trước vừa mới ốm dậy hay không, mà làn da "trắng" này lại toát lên vẻ yếu ớt bệnh tật. Thế nhưng hắn biết rõ hơn ai hết, người trông có vẻ yếu ớt trước mắt này thực chất là một tên ma đầu tàn nhẫn, nếu vô tình chọc giận y, sẽ phải trả giá đắt.
Mái tóc đen dài xõa sau lưng khẽ lay động theo từng cử động, tạo thành hai màu đen trắng đối lập với làn da trắng lạnh.
—— Đẹp như một khối bạch ngọc.
Dung Khi rùng mình, quay đầu nhìn xung quanh, không thấy gì bất thường. Bèn cúi xuống nhặt chiếc áo trong sạch sẽ trên giá, nhanh chóng khoác lên người, rồi đưa một tay ra sau gáy, vén tóc ra phía trước.
Cố Vân Hành thu hồi tầm mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt. Hắn không dám nhìn thêm nữa, nhân lúc Dung Khi đang chỉnh trang quần áo, hắn nhanh chóng dựng xong ba mặt tường gỗ, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ bên hông đủ cho một người đi qua.
Dung Khi thầm nghĩ: Hóa ra đây chính là "cửa"?
Y lấy bình nước, rửa sạch bùn đất dưới lòng bàn chân, lau khô rồi mang giày tất vào, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Cố Vân Hành, hay là ngươi cũng đi tắm đi? Nếu bẩn thỉu như vậy, đừng hòng bổn tọa cõng ngươi."
Giọng nói đầy vẻ chán ghét.
Cố Vân Hành gật đầu, đi về phía con suối nhỏ. Một lúc sau, hắn cũng quay lại với mái tóc ướt. Hắn không cầu kỳ như Dung Khi, vẫn mặc bộ đồ cũ chưa giặt, chỉ lộn mặt trong ra ngoài, sợ tên ma đầu ưa sạch sẽ này vì chê áo khoác bẩn mà thực sự bỏ hắn lại giữa đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!