Vài ngày sau, Dung Khi đã hồi phục được phần nào.
"Bệnh của ta đã gần khỏi hẳn, ở đây thật sự buồn chán. Ngày mai ta sẽ vào rừng!"
Cố Vân Hành: "Được, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
Ánh mắt Dung Khi dừng lại trên chân bị thương của Cố Vân Hành: "Đi lại liên tục thế này, ngươi không định dưỡng thương cho chân sao?"
Cố Vân Hành: "Đa tạ hữu sứ quan tâm. Chỉ cần chống gậy, đi chậm một chút thì sẽ không có vấn đề gì."
"Ai quan tâm ngươi chứ?" Dung Khi khinh thường nói: "Ta sợ ngươi đi được nửa đường lại bắt ta cõng." Y dựa vào tảng đá, "Nói trước, ta mới ốm dậy, không cõng nổi ngươi đâu."
Cố Vân Hành thành thật hỏi: "Trong lòng hữu sứ, Cố mỗ là người như vậy sao?"
Dung Khi đáp lại hắn bằng một nụ cười gượng gạo: Ngươi tự biết chứ?
Vị môn chủ Cố từng làm chuyện này im lặng.
Một lúc sau, hắn thở dài, nói: "Ngày mai chúng ta chia nhau hành động." Hắn tiện tay nhặt một cành cây, vẽ xuống đất, "Chân ta bất tiện, mấy ngày nay chỉ hoạt động ở rìa rừng, xác nhận không có chỗ ẩn náu phù hợp. Ngày mai ngươi đi về phíaĐông, ta đi về phía Nam, cẩn thận tìm kiếm một lượt, cố gắng tìm được nơi trú ẩn trước khi cơn bão tiếp theo ập đến."
Dung Khi nhíu mày: "Tốt nhất đừng nên quá hy vọng." Trước đó họ đã thảo luận về chủ đề này, nhưng sự thật rõ ràng là, "Dù sao gần đây chắc chắn không có hang động, trong rừng sâu cũng không có."
Cố Vân Hành biết trong chuyện này Dung Khi không cần phải giấu giếm, nhưng cũng không định bỏ cuộc tìm kiếm, hắn nói: "Không nhất thiết phải là hang động." Hắn vẽ một hình đơn giản trên mặt đất, "Nếu gặp được vách núi như thế này cũng được."
Dung Khi nheo mắt, cẩn thận quan sát một hồi, nhận ra Cố Vân Hành vẽ mặt bên của vách đá, vách đá nghiêng theo đường chéo, phần đáy lõm vào trong, tạo thành một góc nhỏ hẹp. Nếu người cuộn tròn bên trong, quả thực có thể tránh được phần nào mưa gió.
"Chỗ này." Dung Khi chỉ vào góc nhỏ đó, "Tuy có thể tránh mưa, nhưng quá chật hẹp." Chỗ sâu nhất ước chừng cũng không đủ cao để ngồi dậy, hơn nữa ba mặt không có gì che chắn, ban đêm gió lạnh thổi qua, e là sẽ bị đông cứng.
Đột nhiên, y nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Ngươi không định tự xây nhà đấy chứ?"
"Không thể gọi là nhà." Cố Vân Hành lại vẽ thêm vài nét trên mặt đất: "Chỉ là mở rộng ra từ góc nhỏ đó... Khoảng chỗ này, chúng ta dùng gỗ và đất làm tường, quây lại một khoảng nhỏ. Phía trên khoảng đất này là góc nghiêng của vách đá, mưa sẽ nhỏ hơn. Chúng ta có thể tiếp tục lợp ván gỗ lên trên, phủ bạt lên, coi như làm mái, vậy thì mưa sẽ khó rơi vào trong hơn.
Khi có bão, chúng ta trốn bên trong, dù sao cũng tốt hơn khoang thuyền."
Dung Khi suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?"
Cố Vân Hành thành thật nói: "Cố mỗ cũng chỉ là lý luận suông thôi." Ánh mắt hắn nhìn qua Dung Khi, hướng ra biển cả mênh mông phía sau y, "Hữu sứ hẳn cũng đã nhận ra, thủy triều đang dâng lên càng lúc càng cao."
Đồng tử Dung Khi hơi co lại, mấy ngày y dưỡng bệnh, ngày nào cũng ở bên bờ biển, rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của thủy triều. Theo thời gian, đường bờ biển đã tiến vào gần ba thước. Có lẽ vài ngày nữa, nước sẽ tràn vào khoang thuyền.
"Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm, chậm nhất ba ngày nữa, bão sẽ ập đến." Giọng Cố Vân Hành rất bình tĩnh, nhưng ẩn chứa bên dưới sự bình tĩnh đó là nỗi lo lắng nặng nề: "Chim muông bay thấp, trăng sao khuất bóng. Khí hậu trên hoang đảo này khắc nghiệt hơn chúng ta tưởng rất nhiều."
Dung Khi lẩm bẩm: "Ba ngày?"
Nhanh quá.
Cơn bão trước vẫn còn đó, chưa qua bao lâu; cơn bão sau đã âm thầm tích tụ, sắp ập đến.
Y liếc nhìn tấm chăn rách nát nằm rải rác dưới chân, đống đá nóng ngày càng cao, và một đống đồ lặt vặt kỳ lạ... Không biết từ lúc nào, Cố Vân Hành đã một mình làm ra nhiều thứ để giữ ấm... Người này, thực ra đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơn bão sắp tới.
Dung Khi thu hồi tầm mắt, nói: "Ngày mai chúng ta không cần đi tìm nữa."
Cố Vân Hành nhíu mày, định mở miệng.
"Nếu là vách núi như vậy, ta biết chỗ nào." Dung Khi thản nhiên nói: "Chỗ sâu nhất còn rộng rãi hơn chỗ ngươi vẽ." Nhưng ba mặt đều thoáng gió cũng là sự thật, vì vậy mặc dù trước đó Dung Khi đã nhìn thấy, nhưng y cũng không tính đến việc lấy đó làm nơi trú chân.
Ánh mắt Dung Khi lại rơi xuống chân bị thương của Cố Vân Hành, nói: "Khá xa đấy, đi bộ đến đó mất khoảng một canh giờ. Với tốc độ hiện tại của ngươi... e là nửa ngày cũng chưa tới." Vẻ mặt chán ghét lộ rõ, chỉ thiếu nói thẳng ra "cái chân què của ngươi thật sự là gánh nặng".
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Dung Khi bị một tiếng động làm tỉnh giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!