Cơn bệnh này kéo dài suốt ba ngày.
Dung Khi lúc thì đỡ hơn, lúc thì mê man, nặng nhất là lúc y nói mê sảng. Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba ngày, bệnh tình cuối cùng cũng ổn định. Về sau, ngay cả Cố Vân Hành khi nói chuyện cũng có chút nghẹt mũi, may mà không nghiêm trọng.
Dung Khi gầy đi rất nhiều. Vốn dĩ y đã gầy, giờ lại sút thêm một lớp thịt, thần sắc luôn uể oải, không còn khí thế hung hăng như ngày đầu tiên nữa. Thỉnh thoảng gặp chuyện không vừa ý, y cũng chỉ có thể buông vài câu châm chọc, nhưng những lời này đối với Cố Vân Hành hoàn toàn không hề hấn gì.
"Ta không có khẩu vị." Người bệnh thường chán ăn, nhất là khi thức ăn gần như không thay đổi. Vì vậy, vào ngày thứ tư dưỡng bệnh, Dung hữu sứ lại một lần nữa từ chối con thỏ nướng được đưa tới, uể oải nói: "Ngươi chỉ biết bắt thỏ thôi sao?" Mấy bữa nay toàn ăn thịt thỏ, y thật sự nghi ngờ Cố Vân Hành đã lục sạch mọi hang thỏ trên đảo rồi.
Cố Vân Hành thở dài, lấy từ trong tay áo ra vài quả khô quắt, đưa cho y: "Thử cái này xem?"
Dung Khi liếc mắt nhìn, rồi quay đầu đi thất vọng.
—— Loại quả này cũng đã ăn vài lần rồi, chua chát, khô cứng, nhìn càng thêm chán ăn.
Thấy vậy, Cố Vân Hành lại xé một cái đùi thỏ đưa đến trước mặt y, nói: "Ta đã thêm muối, chắc là vị sẽ khác trước."
Dung Khi nhướng mắt, không hỏi muối từ đâu ra. Ba ngày nay, y đã nhận thức đầy đủ sự đáng sợ của Cố Vân Hành, người này dường như cứ cách một khoảng thời gian lại có thể tạo ra thứ gì đó. Hỏi nhiều cũng chỉ khiến bản thân càng thêm vô dụng.
Tuy nhiên, y vẫn còn một thắc mắc: "Cố Vân Hành, ngươi luôn tốt tính như vậy sao?" Bản thân y đã kén chọn như vậy, hắn thế mà cũng không nổi giận?
Cố Vân Hành mỉm cười: "Cố mỗ không tính là tốt tính, chỉ là đối với người bệnh, vẫn có thể kiên nhẫn hơn một chút."
Dung Khi nhìn hắn —— đúng vậy, mấy ngày ăn không ngồi rồi, được Cố Vân Hành chăm sóc lâu ngày, y suýt quên mất người trước mắt là kẻ không nói hai lời liền bẻ gãy cổ tay người khác. Tuy không biết Cố Vân Hành bị cái gì mà lại đổi sang dùng thủ đoạn mềm mỏng với y, nhưng khó đảm bảo sau này hắn sẽ không trở mặt... Tốt nhất y vẫn nên cẩn thận một chút.
Cố Vân Hành: "Thôi vậy, nếu hữu sứ không có khẩu vị, thì..."
"Chờ đã!" Dung Khi ngắt lời: "Ta đột nhiên thấy hơi đói."
Cố Vân Hành nhìn y một cái, ân cần đưa đùi thỏ đến gần.
Dung Khi chống người dậy, nhận lấy thịt thỏ, miễn cưỡng cắn một miếng.
Thịt thỏ vừa vào miệng, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa trên đầu lưỡi, hương thơm của thịt thỏ hòa quyện với vị mặn mà, lại trở thành món ngon hiếm có trên hoang đảo này.
Mắt Dung Khi sáng lên, nhìn Cố Vân Hành với vẻ khó tin.
Cố Vân Hành mỉm cười hỏi: "Có vừa miệng không?"
Dung Khi hiếm khi không cãi lại: "Không tệ."
"Đúng rồi, còn một việc." Cố Vân Hành đợi y ăn xong, đột nhiên mỉm cười với y.
Mí mắt Dung Khi giật giật, cảnh giác: "Làm gì?"
Cố Vân Hành lấy ra một thứ.
Dung Khi nhìn kỹ, lập tức nhận ra đó là gì —— chính là túi vải y giấu ám khí.
!!!
Sao lại ở trong tay Cố Vân Hành?
Y nhanh chóng nhớ lại, bỗng giật mình nhận ra đêm mưa bão đó y đã bị Cố Vân Hành l*t s*ch, sáng hôm sau tỉnh dậy, y phục trên người vẫn là do Cố Vân Hành mặc vào cho... Chắc chắn là lúc đó! Y đúng là bệnh đến hồ đồ rồi, suýt chút nữa quên mất thứ quan trọng như vậy!
Cố Vân Hành: "Mấy thứ đồ chơi nhỏ này khá hữu dụng. Ta lấy một cây kim châm, Dung hữu sứ không phiền chứ?"
Dung Khi nhìn chằm chằm nụ cười của hắn hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không hỏi mà lấy, là, đồ, ăn, cắp."
Cố Vân Hành liền ân cần trả lại túi ám khí cho y, nói: "Vậy thì trả lại cho chủ nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!